Trong lòng dì Hoắc vẫn còn mang nặng suy nghĩ buôn bán vỉa hè là công việc kém sang, căn bản chẳng thể hạ mình cất tiếng rao bán. Bà ấy chỉ biết đứng bên cạnh nài nỉ Tô Thanh Thanh rao hàng giúp, còn mình thì ngồi thu tiền.
May mắn thay, trước khi xuyên không đến đây, Tô Thanh Thanh từng là người có tiếng tăm, quen với việc làm dáng, đối đáp với người lạ, thế nên chẳng hề luống cuống. Cô ta còn biết cách điểm trang cho mình, nhờ vậy cũng hút được ít khách lai vãng. Hết buổi sáng đã bán được gần hai trăm món, hai mẹ con bà Hoắc vẫn đinh ninh rằng mình buôn bán phát đạt hơn hẳn Tô Nhuyễn.
Mẹ Hoắc hớn hở ra mặt nói: “Mẹ thấy bán thứ này được đấy, may ra chỉ thêm nửa ngày mai là thanh hết chỗ hàng này, lãi ròng cũng có thể tới hơn ba trăm đồng. Mẹ sẽ dùng số tiền này sắm một chiếc máy may Con Bướm, lần sau may vá sẽ được nhiều hàng hơn chút.”
“Mẹ! Chị dâu!” Hoắc Hướng Mỹ hớt hải chạy tới, nói: “Bên phía sạp hàng kia người ta mua bán tấp nập quá!”
Tô Thanh Thanh chau mày: “Có lẽ là tại vị trí không tốt lắm, lần sau mình đi sớm chút qua đó xí chỗ.”
“Không phải, không phải vị trí không tốt.” Hoắc Hướng Mỹ lúng túng không biết giải thích làm sao: “Thôi hai người cứ qua đó xem đi, e rằng sạp bên ấy đã bán được tới năm sáu trăm món rồi cũng nên.”
Mẹ Hoắc sốt ruột không yên: “Thanh Thanh, con ở đây coi chừng hàng, để mẹ qua xem sao.”
Mẹ Hoắc không chỉ qua nhìn, còn nhân lúc Tô Nhuyễn không có mặt, lén lút tìm Triệu Lôi mua cho bằng hết các mẫu mã trưng trên sạp hàng của cô.
Trông thấy kiểu dáng chiếc khuyên tai kia, Tô Thanh Thanh càng thêm chắc chắn Tô Nhuyễn cũng là kẻ sống lại từ kiếp trước. Hiện tại khuyên tai chỉ có một kiểu dáng, căn bản chưa hề có kiểu khuyên tai tương tự xuất hiện trên thị trường.
Hoắc Hướng Mỹ mắt sáng rực, xuýt xoa không ngớt: “ Đúng đúng đúng, chị dâu, em thấy rất nhiều người đều thích khuyên tai kiểu này.”
Mẹ Hoắc nói: “Năm đồng một đôi đó.”
Tô Thanh Thanh: “Làm cái này tốn kém cùng lắm cũng chỉ dăm hào bạc.”
Hoắc Hướng Mỹ kinh ngạc: “Vậy chẳng phải là chị ta kiếm lời bốn đồng rưỡi một đôi rồi ư? Còn cái lắc tay này nữa, mẹ, mẹ nói là một tệ lận à, chị dâu, cái này phí tổn bao nhiêu?”
Tô Thanh Thanh nói: “Loại này về xưởng nhập, áng chừng cũng chỉ hai ba hào bạc một món mà thôi.”
Hoắc Hướng Mỹ nghe xong, lập tức thấy mấy chiếc khuyên tai vừa mua mất hẳn đi cái vẻ lấp lánh ban đầu. Mẹ Hoắc thì đã nhẩm tính ra ngay: “Mẹ thấy bên kia chỉ riêng dây buộc tóc đã nhiều gấp đôi chỗ hàng của chúng ta rồi, còn khuyên tai nữa, bán một đôi bằng giá mười mấy chiếc dây buộc tóc, còn cả lắc tay…”
“Mẹ thấy một ngày ít nhất cô ta cũng phải bỏ túi không dưới một ngàn đồng.”
Nhìn lại sạp hàng nhà mình, vốn dĩ bà ấy đang cảm thấy cũng kha khá rồi, bây giờ so sánh, bỗng nhiên thấy mình thua lỗ đậm.
Mẹ Hoắc lẩm bẩm: “Nếu siêng năng chạy chợ khắp cả thành phố, chẳng phải một tháng mười phiên chợ, ít nhất cũng bỏ túi được hơn một vạn đồng rồi sao?”
Lúc này mẹ Hoắc lại bắt đầu hối hận, giá như ngày trước bà ta đừng bị ma xui quỷ ám mà tìm cách chèn ép Tô Nhuyễn…
Tô Thanh Thanh này, tính tình đã chẳng bằng Tô Nhuyễn, lại còn cả ngày quyến rũ con trai bà, ham hưởng thụ, chẳng được cái nết nào giống Tô Nhuyễn…
Nếu như Hướng Dương cưới Tô Nhuyễn, bây giờ bà ấy không chỉ có cô con dâu sinh viên đại học, nói không chừng của để dành trong nhà cũng đã có mấy vạn đồng rồi, đâu đến nỗi mắc nợ tứ tung, đêm nằm cũng chẳng yên giấc thế này.
Còn cái vụ cổ phiếu cổ phần gì đó, may lắm sang năm cũng chỉ kiếm được ba bốn vạn đồng bạc, Tô Nhuyễn nhà người ta mới có mấy tháng đã bỏ túi cả khoản ấy rồi.
Thấy biểu cảm này của mẹ Hoắc, Tô Thanh Thanh biết ngay bà ta đang nghĩ gì, cô ta tức đến tím tái mặt mày: “Chẳng qua là nó may mắn nhập được hàng từ phương nam về mà thôi, chẳng phải Hướng Dương cũng đang công tác ở phương nam đó sao, gọi điện về cho nó, bảo nó gửi mấy thứ hàng này về là được ngay, thì chúng ta sẽ chẳng thua kém gì Tô Nhuyễn đâu.”
Mẹ Hoắc lắc đầu bĩu môi, vẫn không tin: “Người đi chợ vốn dĩ cũng chỉ có bấy nhiêu đó thôi, mẹ thấy Tô Nhuyễn còn cho người ta dùng thử, nó còn bày trò búi tóc miễn phí cho người ta xem, người ta đã lỡ mua hàng của nó rồi, làm sao có thể quay lại mua hàng của chúng ta nữa?”
Tô Thanh Thanh tỏ vẻ khinh thường, vậy mà thím Hoắc lại nghi ngờ trình độ trang điểm của cô ta: “Con còn biết nhiều hơn cô ta, cớ gì không làm được?”
Đôi mắt Hoắc Hướng Mỹ sáng rực: “Chị dâu, chúng ta có thể làm khó Tô Nhuyễn được không?”
Thím Hoắc cũng không nhịn được nhìn về phía Tô Thanh Thanh, một ngày kiếm hơn một nghìn đồng, cám dỗ này quả là quá lớn…
Thật ra Tô Nhuyễn đã biết sự tồn tại của đám người Tô Thanh Thanh từ trước. Dây buộc tóc nhà cô đều do cô tự mình lựa chọn màu sắc và hoa văn, đương nhiên cô nhớ rõ từng chi tiết. Vậy nên, khi nhìn thấy có người dùng dây buộc tóc khác kiểu, cô đoán ngay được là Tô Thanh Thanh.
Đúng lúc Triệu Lôi đi vệ sinh về cũng kể với cô rằng, anh ta trông thấy một sạp hàng khác cũng bán dây buộc tóc. Vừa nghe anh ta miêu tả về diện mạo ba người kia, cô đoán ra ngay, không phải mẹ con nhà họ Hoắc và Tô Thanh Thanh thì còn ai vào đây nữa.
Nói thật, nếu là người khác, có lẽ Tô Nhuyễn còn sinh ra cảm giác bị đe dọa. Nhưng là Tô Thanh Thanh và thím Hoắc ư? Cô không lo lắng chút nào.
Tô Nhuyễn quá hiểu hai người kia.