Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 335: Nhà họ Hoắc rối ren

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Có thể nói thím Hoắc là một cao thủ trong việc kiểm soát tinh thần người khác. Thực ra trong lòng bà ta vừa ham hư vinh vừa thích ra vẻ thanh cao, tự cho là thông minh hơn người, cũng có nhiều kinh nghiệm uốn nắn những người ngây thơ, nhưng bản thân lại không thể chịu khổ.

Còn Tô Thanh Thanh kia, có lẽ trước khi xuyên không, cô ta từng là người nổi tiếng trên mạng, được đám đông chiều chuộng quen rồi nên có chút tự phụ. Hơn nữa, vừa xuyên sách vừa trọng sinh, cảm giác về sự ưu việt của cô ta càng trở nên cực đoan, tự cho rằng bản thân cao hơn người khác, nghĩ mình nên được đàn ông nâng niu cưng chiều.

Đời này, vốn dĩ cô ta muốn trở thành phu nhân nhà họ Hoắc có cuộc sống giàu sang vô hạn. Nếu thím Hoắc là đàn ông vừa đẹp trai vừa lắm tiền, có lẽ còn có thể kiểm soát được cô ta. Nhưng trong xương cốt, Tô Thanh Thanh lại khinh thường thím Hoắc, sao có thể bị thuần phục?

Có lẽ cũng bị mê hoặc trong thời gian ngắn, nhưng nếu thím Hoắc ép cô ta chịu khổ kiểu như quanh năm suốt tháng quần quật bên máy may để làm dây buộc tóc, thì tuyệt đối không có khả năng.

Tô Nhuyễn nghi ngờ ngay cả bán hàng chưa chắc cô ta đã trụ được một ngày.

Phải biết rằng ra chợ bán đồ cũng không phải công việc thoải mái gì. Phải đứng suốt một ngày, nói suốt một ngày, giao tiếp với đủ hạng người, đủ thứ tính nết. Sau một ngày, có thể mệt rã rời đến không thể dậy nổi.

Trước đây, Tô Nhuyễn muốn lấy việc học làm chính, không định ngày nào cũng ra ngoài bán hàng, mới chọn phương thức bán hàng theo chợ phiên như thế này.

Trên thực tế, phương thức bán lẻ lý tưởng nhất vẫn là có quầy hàng ổn định.

Tô Nhuyễn định chờ Triệu Lôi xuất viện, sau đó cho anh ta rèn luyện ngoài chợ vài lần. Đợi tuyển được công nhân và nhân viên tiêu thụ rồi, cô sẽ mở cửa hàng riêng.

Mở cửa hàng có thể thu hút được lượng khách quen, mỗi ngày đều có doanh số ổn định, dễ thống kê số liệu buôn bán. Sau này, việc mở rộng con đường tiêu thụ, hoặc sáng tạo nhãn hiệu, tìm người gia nhập, đều có sẵn hình thức và kinh nghiệm có thể tham khảo.

Nếu vậy, có thể bắt đầu tìm kiếm cửa hàng từ bây giờ rồi. Đợi thêm một hai tháng nữa tuyển được nhân sự, thì bắt đầu khai trương luôn.

Có điều trong thời đại không có internet cũng không có người giới thiệu nhà đất này, muốn tìm cửa hàng phải tự mình ra đường tìm kiếm, còn phải thương lượng tiền thuê mặt bằng, phí đặt cọc… rất phiền phức.

Nghĩ vậy, Tô Nhuyễn lại đau đầu không thôi. Cô định kiếp này sẽ sống thong dong, không vội vàng, nhưng mở xưởng ra căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.

Đang lúc Tô Nhuyễn còn đôi chút ưu tư, buổi chạng vạng tối Lộc Minh Sâm về đến nhà đã mang lại cho cô một điều bất ngờ.

Thấy anh đặt vào tay mình quyển sổ bìa đỏ, Tô Nhuyễn ngỡ ngàng: “Cái gì thế này? Anh mua nhà à?”

Lộc Minh Sâm bật cười, thúc giục: “Mở ra mà xem đi.”

Mở ra xem, Tô Nhuyễn lại lần nữa kinh ngạc, đó là giấy chứng nhận sở hữu một cửa hàng mặt phố trên con đường Giải Phóng.

Đường Giải Phóng là con phố gần làng đại học, hiện tại chỉ có thể xem như náo nhiệt, nhưng vài năm sau khi có thêm hai trường đại học thành lập ở khu đó, con đường Giải Phóng sẽ ngày càng phồn hoa. Mười năm sau, nơi đây chính là một trong những khu phố sầm uất, đắt giá bậc nhất thành phố Yến.

Sau này, khi con đường được quy hoạch lại, những căn cửa hàng tại đó sẽ trở nên vô giá, chỉ riêng tiền cho thuê một năm cũng có thể lên tới bạc triệu.

Vốn dĩ Tô Nhuyễn đã định bụng chờ thêm dăm ba năm nữa, sau khi ổn định việc nhà cửa sẽ tính toán mua thêm một căn cửa hàng, nào ngờ Lộc Minh Sâm đã nhanh chân đi trước một bước.

“Anh làm sao lại nghĩ đến chuyện mua cửa hàng vậy?” Tô Nhuyễn ngơ ngẩn hỏi, chuyện này quả thật không giống phong thái thường ngày của Lộc Minh Sâm chút nào.

Lộc Minh Sâm cũng chẳng giấu diếm, thẳng thắn đáp: “Trước đây ở thành phố Thâm anh đã nói rồi phải không, Tô Thanh Thanh còn dám chạy đến trước mặt em thì cả nợ cũ lẫn nợ mới sẽ tính cùng một lượt. Lần này, cửa hàng mà nhà họ đang thuê chính là nơi này, xem như là một bài học cho bọn họ.”

Nhớ lại lần trước Tô Thanh Thanh gây sự ở trường, Lộc Minh Sâm đã dặn cô đừng bận tâm, anh sẽ ra tay giải quyết. Có điều, Tô Nhuyễn không tài nào ngờ được, cuối cùng anh lại chọn cách ra tay dứt khoát đến vậy.

Vốn dĩ Tô Thanh Thanh đã luôn kiêng dè Lộc Minh Sâm, cho nên chút cảnh cáo như vậy cũng đã quá đủ rồi.

Tô Nhuyễn không khỏi bật cười khúc khích. Lộc Minh Sâm thấy cô vui vẻ, khóe miệng anh cũng vô thức cong lên: “Nếu cô ta còn dám gây sự với em, cứ việc nói với anh.”

Tô Nhuyễn thực sự bị lời anh chọc cho bật cười: “Anh coi em là học sinh tiểu học hay sao? Một chút chuyện vặt vãnh cũng phải tìm người lớn ra mặt can thiệp ư?”

Lộc Minh Sâm giơ tay khẽ xoa đầu cô: “Đâu phải học sinh tiểu học, em là sinh viên mà. Sinh viên thì nên sống vô ưu vô lo, mọi phiền toái cứ để người lớn giải quyết giúp em.”

Tô Nhuyễn ngây người ra, còn Lộc Minh Sâm thì chẳng để tâm, anh tiếp lời: “Chẳng phải em cũng cần đến một căn cửa hàng để buôn bán hay sao? Thôi thì cứ lấy cái này mà dùng đi.”

Tô Nhuyễn mân mê quyển sổ đỏ trong tay, chợt nhận ra rằng dạo gần đây, cô thật sự chẳng phải vướng bận điều gì. Mấy chuyện mới chỉ vừa thoáng chút khó nghĩ, Lộc Minh Sâm đã chu toàn giúp cô rồi.

Bên Tô Nhuyễn mọi chuyện xuôi chèo mát mái bao nhiêu, thì phía nhà họ Hoắc lại chẳng mấy suôn sẻ bấy nhiêu.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 335: Nhà họ Hoắc rối ren