Khi mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ đang ngóng trông nhìn Tô Thanh Thanh, đôi chân cô ta bỗng dưng chuột rút, phải chật vật lắm mới ngồi thụp được xuống chiếc ghế tựa phía sau. Nhìn mẹ Hoắc xoa bóp chân cho mình, Tô Thanh Thanh chợt nhận ra, cô ta cần gì phải vất vả đến vậy chứ…
Tô Nhuyễn buôn bán những thứ lặt vặt như vậy, chẳng qua cũng bởi cô ta không được Lộc Minh Sâm đoái hoài, đành bất đắc dĩ phải tự thân vận động kiếm sống.
Trong khi đó, cô ta lại có một người mẹ chồng tâm lý, và một người chồng hết mực cưng chiều, lẽ nào cô ta lại cần phải làm những việc vặt vãnh này?
Đúng là hồ đồ mà, cớ gì cô ta cứ phải đi so bì với Tô Nhuyễn chứ? Dù Tô Nhuyễn có kiếm được chục vạn mỗi tháng thì sao chứ? Đó cũng là tiền mồ hôi nước mắt, đổi bằng bao nhiêu cực nhọc mới có được, rốt cuộc cũng chẳng thể sánh được với anh Hướng Dương của cô ta …
Nghĩ đến đây, cô ta duỗi thẳng chân ra, để mẹ Hoắc tiếp tục mát xa cho mình, rồi nói: “Mẹ à, con thấy mình chẳng việc gì phải tranh giành với chị ta những chuyện buôn bán lặt vặt thế này. Bày quán họp chợ cực nhọc lắm. Cứ đợi khi nào anh Hướng Dương mang quần áo về, chúng ta sẽ bán sỉ, mỗi bộ ít nhất cũng kiếm được vài chục đồng, một tháng nhẹ nhàng cũng bỏ túi dăm ba vạn, thừa sức vượt mặt chị ta ấy chứ.”
Bàn tay mẹ Hoắc đang mát xa chân cho cô ta dừng lại, đáy mắt thoáng hiện tia bất mãn, nhưng khi ngẩng đầu lên, bà vẫn mỉm cười hiền lành như cũ: “Phải hơn tuần nữa Hướng Dương mới trở về, trong khoảng thời gian này dù sao chúng ta cũng rảnh rỗi. Con lại khéo tay như vậy, tiện thể làm thêm một chút cũng được. Nếu con mệt thì ở nhà nghỉ ngơi, làm xong để mẹ với Hướng Mỹ đi bán cho.”
“Bán được rồi sẽ mua cho con một con gà, về hầm canh mà uống.”
“Hiện tại mới là lúc bắt đầu dựng nghiệp, chúng ta đều chịu khó một chút, nhanh chóng trả hết nợ bên ngoài. Chẳng phải con vẫn định mua nhà ở thành phố Yến đó sao? Thịt muỗi dù nhỏ cũng là thịt mà.”
Tô Thanh Thanh mới không thèm ăn miếng thịt muỗi này.
Cô ta thở dài thườn thượt, người mẹ chồng này đúng là không tệ, chỉ có điều tư tưởng vẫn còn lạc hậu, cả đời chỉ biết hy sinh phụng sự, suýt nữa thì cô ta đã bị cuốn theo lối suy nghĩ cũ mà đi sai đường.
Tô Thanh Thanh nói lời thấm thía: “Mẹ ơi, chúng ta vẫn nên đối xử với bản thân tốt một chút. Mẹ đã lớn tuổi rồi, con thì đang mang thai, lỡ như mệt quá mà đổ bệnh, chẳng phải chút tiền nhỏ chúng ta liều sống liều c.h.ế.t kiếm được này cuối cùng đều cúng hết cho bệnh viện sao?”
“Hướng Mỹ cũng vậy, dãi nắng dầm mưa bên ngoài hàng năm trời, không những da đen sạm mà còn dễ nổi nếp nhăn. Sau này có tuổi rồi, muốn làm đẹp cũng phải tốn một đống tiền.”
“Cho nên con gái chúng ta, khi còn trẻ nên đối đãi với mình tử tế một chút, chăm sóc bảo dưỡng cẩn thận, coi như là tiết kiệm cho gia đình một khoản tiền lớn rồi.”
Nghe thấy lời này, mẹ Hoắc suýt chút nữa không thể tiếp tục đóng kịch được nữa. Lời lẽ quỷ quái gì thế này? Hóa ra ham ăn biếng làm lại chính là cống hiến cho gia đình ư?
Nhưng Tô Thanh Thanh đã hoàn toàn thay đổi ý định rồi, cô ta đỡ eo đứng dậy: “Mẹ ơi, con không chịu nổi nữa rồi, con phải về nghỉ ngơi một lát đây. Cả tuần này chưa hôm nào được ngủ ngon giấc cả.”
Sau đó, cô ta còn săn sóc dặn dò: “Chợ còn mở cửa hai ngày nữa, chỉ còn thừa chút ít như vậy, mẹ với em cứ để đến mai kia lại đi bán cũng được.”
Dứt lời, cô ta đi thẳng về nhà.
Mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ hai mặt nhìn nhau, Hoắc Hướng Mỹ không thể tưởng tượng nổi: “Chị ta cứ thế mà đi à? Sao lại không biết liêm sỉ chút nào…”
Mẹ Hoắc vỗ ngực, giận dữ mắng: “Nghe mà xem cô ta nói gì kìa, nhà ta đúng là vô phúc mới cưới phải cái của nợ này!”
Nhưng Tô Thanh Thanh đã không nghe thấy từ lâu. Mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ không còn cách nào, đứng sững sờ trước sạp hàng. Có người tới hỏi họ mới đáp lời một câu, cũng không thể nào gạt bỏ được sĩ diện để chèo kéo khách hàng. Hai tiếng đồng hồ mới bán được hơn hai mươi cái, cũng mệt không chịu nổi đành dọn hàng về nhà.
Hoắc Hướng Mỹ cõng túi đồ, uể oải ỉu xìu nói: “Mẹ ơi, đừng bảo chị dâu làm tiếp nữa. Con không muốn bán thứ này nữa đâu, mệt c.h.ế.t mất.”
Hôm nay mẹ Hoắc đã thấy được lợi nhuận từ thứ này, vẫn không chịu từ bỏ: “Bán hay không thì tạm thời cứ để vậy, cứ để chị dâu con làm. Cùng lắm đợi đến khi anh con về rồi bán tiếp.”
“Nếu không, chị dâu con thật sự sẽ biến thành thiên kim tiểu thư, chỉ chờ chúng ta cung phụng mất thôi.”
Nhớ tới mấy lời Tô Thanh Thanh nói hôm nay, mẹ Hoắc lại tức giận. Bà bụng bảo dạ, ngày mai nhất định phải đi mua ngay cái máy may về, bà ta sẽ có cách khiến Tô Thanh Thanh không thể chối từ việc làm.
Về đến nhà, lại trông thấy Tô Thanh Thanh ngồi trước cửa với vẻ mặt bồn chồn lo lắng, hai người hốt hoảng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tô Thanh Thanh nói: “Vừa rồi ông chủ cửa hàng chúng ta thuê gọi điện báo rằng anh ta đã bán cửa hàng rồi, không thể tiếp tục cho chúng ta thuê được nữa.”
Mẹ Hoắc vừa nghe xong đã lo lắng đứng ngồi không yên: “Như vậy sao được, chúng ta đã sửa sang lại gần xong xuôi cả rồi, sao bọn họ có thể làm cái việc thất tín như vậy chứ?”
Nhưng bà ta sốt ruột cũng chỉ biết nói miệng, ngay cả việc đi tìm chủ nợ kêu ca khóc lóc cũng không hề biết làm, trong lòng Tô Thanh Thanh hiểu rõ nguyên do nên đương nhiên sẽ không đi tìm người cho thuê mặt bằng. Ngược lại, cô ta khẽ thở phào nhẹ nhõm, vấn đề bấy lâu khiến cô ta đứng ngồi không yên đã tới, trong lòng cô ta cuối cùng cũng vững vàng hơn đôi chút.
Mẹ Hoắc cũng chẳng còn tâm trạng nào để bắt Tô Thanh Thanh làm mấy thứ dây buộc tóc vụn vặt. Hiện tại, bà ấy đang cuống quýt lo liệu chuyện cửa hàng, nếu không tuần sau Hoắc Hướng Dương mang hàng về mà họ không có cách nào khai trương, lại chậm trễ vài ngày nữa, chậm trễ ngày nào, mất tiền ngày đó!
Khi nhà họ Hoắc đang vò đầu bứt tai, trong trường sư phạm Yến Kinh cũng có tin tức động trời.
Triệu Yến Yến hớt hải xông vào ký túc xá: “Có tin tức động trời rồi!! Đã biết bạn gái giáo quan Lộc là ai!”
Không chỉ người trong ký túc xá nhìn về phía cô ấy, ký túc xá đối diện nghe thấy động tĩnh cũng nhao nhao chạy sang: “Hả? Bạn gái giáo quan Lộc ư? Là ai vậy?”
Trái tim Tô Nhuyễn đập thình thịch, cẩn thận hỏi: “Giáo quan Lộc đã chuyển công tác khỏi trường mình rồi, sao các cậu biết được?”
“Giáo quan Lộc không dạy trường chúng ta, nhưng bạn gái anh ấy ở ngay trong trường!” Triệu Yến Yến phấn khích ra mặt: “Bạn gái giáo quan Lộc cũng là sinh viên trường ta.”
“Không chỉ cùng trường, còn cùng khoa luôn!”
“Chẳng trách anh ấy lại tới trường chúng ta làm tổng giáo quan, hóa ra là có mục đích riêng…”
“Kể mau kể mau, rốt cuộc là ai!”
Mắt Triệu Yến Yến sáng rực nhìn Tô Nhuyễn.
Tô Nhuyễn đã căng thẳng vô cùng, ánh mắt ngó trái ngó phải, tuy rằng chẳng hay mình đã lộ tẩy ở đâu, nhưng cô cảm thấy mình nên sẵn sàng tinh thần chuồn êm.
“Chuyện đó… Tôi nghe nói …”
“Là đàn chị Bạch Khả Hân năm tư!”
Hả?
Tô Nhuyễn tưởng chừng mình nghe nhầm, nhìn Triệu Yến Yến hỏi lại: “Cậu nói ai cơ?”
“Chính là đàn chị Bạch Khả Hân khoa chúng ta!”