Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 337: Bạn gái tin đồn của Lộc Minh Sâm

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Bạch Khả Hân là đàn chị năm tư khoa Anh văn cùng trường, cũng là một trong những hoa khôi của trường sư phạm Yến Kinh.

“Vô cùng xuất sắc!”

Triệu Yến Yến nói: “Chị ấy còn là Phó Hội trưởng Hội Sinh viên của khoa mình đó, năm nào cũng đưa đội tuyển của trường ta vào tới tận chung kết cuộc thi hùng biện tiếng Anh toàn quốc, nhưng vì lý do sức khỏe không tốt lắm, nếu không đã chẳng chịu thua kém gì Thanh Hoa, Bắc Đại.”

“ Nhưng mà năm trước hình như mới phẫu thuật, tạm nghỉ học để dưỡng bệnh một năm, gần đây mới trở về.”

“Nghe nói vẻ ngoài rất xinh đẹp, mang vẻ đẹp thanh thoát như tiên.”

Lý Quyên nói: “Giáo quan Tôn đã nói là tiên nữ rồi, thì còn phải nói làm gì nữa, chắc chắn rất xinh đẹp.”

“Chẳng trách giáo quan của chúng ta lại nói, có cơ hội sẽ giới thiệu cho chúng ta làm quen. Khi ấy tớ còn nghĩ, giáo quan đi rồi lấy đâu ra cơ hội, thì ra mấu chốt là ở đây, ai ngờ bạn gái của anh ấy lại ở ngay trong trường mình chứ.”

Tô Nhuyễn không kìm được mà hỏi: “Chị ấy tự mình thừa nhận là bạn gái của giáo quan Lộc à?”

“Không phải tự mình thừa nhận.” Triệu Yến Yến nói: “Là do sáng nay Ngưu Lị ở khoa Quản lý không cẩn thận va phải chị ấy ở thư viện, làm rơi cuốn sách chị ấy đang cầm xuống đất, sau đó trông thấy bức ảnh chụp chung của chị ấy với giáo quan Lộc được kẹp kín đáo trong đó.”

Nói tới đây, Triệu Yến Yến lại càng thêm hào hứng: “Mấy bạn học đi cùng chị Bạch nhìn thấy ảnh chụp còn chọc ghẹo chị ấy sao mà chung tình với giáo quan của chúng ta đến thế, nghe đâu dường như là chị ấy chủ động theo đuổi giáo quan Lộc thì phải.”

Lý Na hoài nghi hỏi lại: “Thật à? Nhìn giáo quan của chúng ta như vậy, tớ cứ ngỡ anh ấy phải là người chủ động theo đuổi mới đúng chứ.”

"Chị Bạch chủ động theo đuổi, vậy mà hai người cũng thành đôi thành cặp rồi." Lý Quyên tấm tắc khen: " Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, giáo quan của chúng ta giỏi giang như thế, có thể theo đuổi được anh ấy, theo đuổi ba năm hay năm năm cũng đáng công chứ!"

Triệu Yến Yến gật gù phụ họa: " Đúng vậy đó, nếu giáo quan Lộc đã chủ động theo đuổi thì còn ai nỡ lòng nào từ chối kia chứ."

Đang lúc mấy cô bạn đang rôm rả chuyện trò, tiếng chuông điện thoại trong ký túc xá bất ngờ reo lên. Nhìn đồng hồ, đã đúng mười giờ rưỡi, mọi ánh mắt trêu ghẹo đều đổ dồn về phía Tô Nhuyễn.

Triệu Yến Yến hỏi oang oang: "Rốt cuộc là anh chàng nào mà ngày nào cũng gọi điện thoại thần thần bí bí vậy hả Tô Nhuyễn? Chừng nào cậu mới giới thiệu cho bọn tớ làm quen đây?"

Lý Na bĩu môi nói: "Rõ ràng là vẫn đang trong giai đoạn 'trồng cây si' mà! Tô Nhuyễn nhà chúng ta đâu có dễ dàng chiều chuộng như vậy. Khoa chúng ta lẫn khoa quản lý còn khối anh chàng đang xếp hàng dài ngoài kia kìa, phải lựa cho thật kỹ càng mới được chứ!"

Trong lúc đám bạn còn đang huyên thuyên trêu ghẹo, Tô Nhuyễn đã cầm ống nghe lên rồi.

Bỗng dưng Triệu Yến Yến lại nổi hứng đùa dai, cô nàng vỗ tay một cái rồi hỏi vọng vào: "Này Tô Nhuyễn, nếu giáo quan Lộc mà theo đuổi cậu, thì cậu có thể 'cầm cự' được bao lâu hả?"

Tô Nhuyễn chỉ còn biết ngớ người, chẳng nói chẳng rằng. Lý Quyên đã nhanh nhảu nhập cuộc: "Tớ đoán chừng một tiếng là cùng!"

Lý Na với vẻ mặt khinh khỉnh nói: "Cậu đấy, vớ vẩn quá! Nếu đổi lại là tớ á, có khi chỉ một phút là đổ gục rồi!"

Cả bọn lập tức cười ồ lên khúc khích.

Tô Nhuyễn cũng bật cười. Phía đầu dây bên kia, Lộc Minh Sâm lại thở dài thườn thượt, giọng đầy vẻ bất lực: "Nói đến chuyện chai lì, em vẫn là người cứng rắn nhất đấy." Anh tiếp lời: "Anh đoán chừng em phải 'cầm cự' được đến nửa năm là ít."

Tô Nhuyễn không khỏi bĩu môi, nhếch mép đáp: "Nửa đời cũng chưa chắc ấy chứ!"

Lộc Minh Sâm chợt chuyển sang vẻ mừng rỡ ra mặt: "Vậy là có nghĩa anh vẫn còn cơ hội đúng không hả?"

Tô Nhuyễn chỉ biết im lặng.

Lộc Minh Sâm bèn hỏi tiếp: "Lại có chuyện gì xảy ra nữa rồi?"

Tô Nhuyễn ngơ ngác hỏi lại: "Có chuyện gì là sao cơ ạ?"

Lộc Minh Sâm đáp lời: "Đang yên đang lành mà các em lại nhắc tới anh, hơn nữa anh còn có cảm giác giọng điệu của em mang một mùi vị mỉa mai, khó chịu..."

Tô Nhuyễn trợn trắng mắt: "Ai mà mỉa mai, khó chịu cơ chứ?"

Trực giác mách bảo Lộc Minh Sâm rằng đây không phải chuyện lành, anh liền dứt khoát chuyển sang chuyện quan trọng hơn: "Anh đã hẹn lịch khám sức khỏe tổng quát rồi, chủ nhật tuần sau em nhớ sắp xếp thời gian đi nhé."

Chẳng hiểu sao Tô Nhuyễn lại thấy trong lòng không vui, cô khẽ hừ một tiếng: "Em không đi đâu."

Lộc Minh Sâm chỉ đơn giản nói: "Vậy anh sẽ tới trường đón em." Giọng điệu của anh đầy kiên quyết, không cho phép từ chối.

Tô Nhuyễn thừa biết những chuyện liên quan tới sức khỏe của cô, Lộc Minh Sâm sẽ không bao giờ chịu nhượng bộ. Có điều, cô vẫn cứ thích cãi lại anh cho bõ ghét mà thôi.

Sáng chủ nhật hôm ấy, Lộc Minh Sâm đích thân lái xe đến tận trường đón Tô Nhuyễn, rồi đưa cô tới Bệnh viện Quân y.

Sau khi lấy phiếu khám, Tô Nhuyễn tuần tự đi qua từng phòng theo các mục đã ghi. Lộc Minh Sâm vẫn luôn kè kè bên cạnh cô không rời. Đến khi Tô Nhuyễn vừa ngồi xuống và duỗi tay ra để bác sĩ lấy máu, anh đã nhanh chóng bước tới, đặt đầu cô vào lòng mình.

Tô Nhuyễn thoáng giật mình, rồi nghe thấy tiếng khúc khích của mọi người xung quanh, cô hơi ngượng chín mặt. Thế nhưng Lộc Minh Sâm đã nhanh chóng giải thích: "Cô ấy hơi sợ kim tiêm."

Thật ra Tô Nhuyễn không hẳn sợ kim tiêm, mà cô chỉ hơi ngại cái cảm giác bị vật nhọn đ.â.m xuyên qua da thịt. Không ngờ, Lộc Minh Sâm vẫn còn nhớ rõ điều đó.

Vùi mặt vào lồng n.g.ự.c anh, trước mắt Tô Nhuyễn chỉ còn một mảng tối mịt. Vậy mà lạ thay, cô lại chẳng còn cảm thấy sợ hãi chút nào. Cứ như thể cái cảm giác buốt lạnh khi mũi kim châm vào da thịt cũng đã bị bàn tay ấm áp của ai đó xua đi mất rồi.

Mãi cho đến khi bác sĩ dùng bông ấn nhẹ lên cánh tay Tô Nhuyễn, Lộc Minh Sâm mới chịu buông cô ra. Tô Nhuyễn quay đầu lại, liền bắt gặp nụ cười hiền hậu trên môi vị bác sĩ, bà ấy vui vẻ trêu chọc: "Không đau chút nào chứ, cháu gái?"

"Đoàn trưởng Lộc cứ trừng mắt nhìn chằm chằm, sợ tôi sơ suất làm cô ấy bị thương, thành ra hôm nay tôi phải làm việc cẩn thận hơn mọi khi nhiều đó."

Tô Nhuyễn đỏ bừng mặt, điều hiếm thấy. Cô gái trẻ khám kế bên, cũng có chồng đi cùng, thấy cảnh đó thì buột miệng khen: “Chồng tôi mà săn sóc được bằng một nửa chồng chị thì mừng biết bao!” Người chồng bên cạnh hơi mất kiên nhẫn, liền nói đùa: “Ngày nào cũng đem ra so sánh hết. Thôi nào, lại đây để anh ôm em vào lòng mà rút m.á.u cho rồi, được chưa?” Lời trêu chọc ấy khiến cả hàng chờ bật cười vui vẻ.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 337: Bạn gái tin đồn của Lộc Minh Sâm