Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 338: Bạch Khả Hân

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Tô Nhuyễn vội vã chạy ra ngoài, một tay ấn tăm bông cầm máu, tay kia cầm phiếu khám. Lộc Minh Sâm nhận lấy xem qua rồi bảo: “Tiếp theo là khám phụ khoa.” Tô Nhuyễn sững người, buột miệng: “Cái này thì thôi, bỏ qua đi.” Lộc Minh Sâm cương quyết không chịu: “Không được, đã kiểm tra thì phải kiểm tra cho hết lượt.” Tô Nhuyễn khẽ hừ một tiếng, cười nửa miệng nhìn anh: “Thật ra em thì chẳng hề gì đâu, chỉ sợ đến lúc đó anh lại tự rước phiền toái vào thân thôi.” Lộc Minh Sâm hiển nhiên chưa hiểu ra hàm ý sâu xa trong lời cô, Tô Nhuyễn cũng chẳng buồn giải thích thêm. Cô cầm lấy phiếu khám, phân công: “Em đi siêu âm trước đây. Anh có thể tới phòng phụ khoa hỏi rõ xem khám phụ khoa là khám những gì, nội dung cụ thể ra sao.”

Khi Tô Nhuyễn bước ra khỏi phòng siêu âm, Lộc Minh Sâm đã đứng tựa vào vách tường chờ sẵn, đôi mắt rũ xuống, chẳng dám nhìn thẳng vào cô. Tô Nhuyễn cầm phiếu khám, định đi thẳng về phía phòng phụ khoa thì Lộc Minh Sâm vội vã chặn lại: “Em đi đâu thế?” Thấy vành tai anh đỏ bừng, Tô Nhuyễn không nhịn được trêu ghẹo: “Đi khám phụ khoa chứ còn đi đâu nữa.” Đoạn cô lướt qua, định bước thẳng tới đó. Lộc Minh Sâm chần chừ một thoáng, rồi lại kiên quyết cản cô: “Không khám cái mục này.” Tô Nhuyễn vờ muốn đi tiếp: “Đã mất công tới đây rồi, cứ khám cho kỹ càng xem sao.”

Nhìn ánh mắt khiêu khích của Tô Nhuyễn, Lộc Minh Sâm không kìm được, vòng tay kéo chặt cổ cô vào lòng, nghiến răng vò rối mái tóc mềm: “Muốn khám cái này à? Vậy thì đợi sang năm sau hãy khám!” “Tóc em!” Tô Nhuyễn gạt tay anh ra, giận dỗi: “Anh mơ mộng hão huyền cái gì vậy hả?”

Tại quầy trực ban, cô y tá trẻ, người đã làm việc gần một năm, nhìn đôi vợ chồng đang lời qua tiếng lại cách đó không xa với ánh mắt kinh ngạc tột độ: “Chị Đan này, trước đây không phải chị gạt em đấy chứ? Chị chắc chắn rằng đoàn trưởng Lộc không hề gần nữ sắc, chẳng biết tí gì về phong tình ư?” Chị Đan cũng mang vẻ mặt như vừa bước vào cõi mộng, đáp lại: “Trước đây chính em cũng tự mình chứng kiến rồi mà!” Y tá Mễ khẽ nghiêng người, hừ một tiếng: “Hừ, anh ta ấy mà, đúng là 'cây khô nở hoa' rồi, cuối cùng cũng 'thông suốt' rồi. Làm tôi bị người ta cười vào mặt. Thế mà tôi trước đây còn khăng khăng nói Lộc Minh Sâm sẽ phải cô độc cả đời chứ!”

Chị Đan định trêu chọc thêm vài câu thì chợt nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng vọng xuống từ trên lầu: “Ai ‘cây khô nở hoa’ thế?” Y tá Mễ và chị Đan liếc nhìn nhau, rồi cùng ngẩng đầu về phía cửa cầu thang. Một cô gái trẻ xinh xắn, dáng vẻ yêu kiều đang đứng ở đó.

Chị Đan cười ha hả, quay sang người vừa đến: “Còn ai vào đây nữa, chính là đoàn trưởng Lộc đấy thôi! Trước kia lạnh lùng biết bao nhiêu, bây giờ thì cứ dính lấy vợ như sam.” Y tá Mễ cũng khúc khích: “ Tôi vừa đi ngang qua khoa xét nghiệm, nghe mấy chị em ở đó kể, lúc Tô Nhuyễn lấy máu, đoàn trưởng Lộc còn bịt mắt vợ lại, ôm chặt vào lòng, cưng chiều y hệt một đứa trẻ con vậy.”

Bạch Khả Hân nghi hoặc, khẽ nghiêng đầu hỏi lại: “Không phải anh Minh Sâm vẫn luôn dịu dàng săn sóc như thế sao?”

Nhìn nét mặt kinh ngạc của ba người, Bạch Khả Hân khẽ hé môi cười, dịu dàng giải thích: “Có lẽ mọi người không rõ thôi, thật ra anh ấy chỉ là người 'chậm nhiệt', những ai chưa quen sẽ thấy có chút xa cách. Nhưng khi đã thân thiết rồi thì anh ấy rất đỗi dịu dàng.” Cái giọng điệu và cách nói ấy, ai không biết thì còn tưởng cô ta là người thân thiết nhường nào của đoàn trưởng Lộc… Y tá Mễ thản nhiên đáp lời: “Chúng tôi nào biết những chuyện ấy. Mà cũng chẳng cần thiết phải làm thân với anh ấy để biết. Giờ nhìn cách anh ấy đối xử với vợ mình là đủ rõ rồi.”

“Phải không?” Sắc mặt cô gái trẻ chẳng hề đổi sắc, cứ thế bước thẳng xuống lầu, ánh mắt lướt qua ba người đang nhìn mình chằm chằm.

Chị Đan vội vàng liếc nhìn, Tô Nhuyễn đã vào phòng khám, chỉ còn mỗi Lộc Minh Sâm ngồi tựa lưng vào ghế đá bên ngoài chờ đợi.

Y tá Mễ sốt sắng nói: “Phải tìm cơ hội nhắc nhở Tô Nhuyễn một chút mới được, con bé này có vẻ hơi rắc rối.”

Chị Đan cũng khẽ thở dài.

Cô y tá trẻ nghi hoặc hỏi: “Người đó là ai vậy ạ?”

Y tá Mễ đáp: “Bạch Khả Hân.”

Cô y tá trẻ vò đầu bứt tai một lúc mới vỡ lẽ: “Chính là con gái sư trưởng Bạch, người vẫn luôn theo đuổi đoàn trưởng Lộc sao?”

“Lâu rồi không nghe thấy tin tức gì, em còn tưởng đó chỉ là chuyện tầm phào, tin đồn nhảm, sao từ trước tới nay em chưa từng gặp cô ta lần nào?”

Chị Đan giải thích: “Năm trước vừa mổ tim, đã xuôi nam an dưỡng hơn nửa năm rồi.”

Nghĩ đến giọng điệu Bạch Khả Hân vừa nói trước đó, cô y tá trẻ nghi hoặc: “Đoàn trưởng Lộc đối xử với cô ta rất tốt sao ạ?”

Sắc mặt chị Đan lộ rõ vẻ khó tả: “Là có phần ôn hòa, nhún nhường hơn hẳn những người khác một chút, bởi vì chỉ cần âm thanh hơi lớn là cô ta đã ngất xỉu rồi. Cho nên tôi đoán, có lẽ anh ấy cảm thấy đưa cô ta đến bệnh viện còn phiền toái hơn gấp bội.”

Cô y tá trẻ:…

Tô Nhuyễn cũng không ngờ, nhanh đến vậy đã giáp mặt người con gái được đồn thổi là bạn gái của Lộc Minh Sâm.

Cô làm xong điện tâm đồ đi ra ngoài, liền nhìn thấy Lộc Minh Sâm đứng tựa lưng vào vách tường, đang cúi đầu nói chuyện với một cô gái trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp.

Cô gái ấy khuôn mặt thanh tú, mũi quỳnh mắt hạnh, làn da xanh xao yếu ớt, dáng người mong manh trong chiếc áo nỉ có mũ màu xám nhạt, trông như thể một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay cô đi, dễ khiến người ta động lòng trắc ẩn.

Cô ta ngửa đầu nói chuyện với Lộc Minh Sâm, cả khuôn mặt cô gái ấy bừng sáng.

Nét mặt Lộc Minh Sâm cũng dịu dàng hơn hẳn: “Xem ra khí hậu phương nam quả không tệ. Lần này, em đã hoàn toàn khỏi bệnh rồi chứ?”

Cô gái kia dịu dàng cười đáp: “Vâng, chỉ cần không bị kích động, tĩnh dưỡng thêm hai năm nữa là có thể sống như người bình thường.”

“Thật đáng mừng.”

Anh vừa dứt lời thì dường như cô gái kia còn muốn nói gì đó, nhưng khi để ý thấy Tô Nhuyễn đã bước ra, Lộc Minh Sâm lập tức nhanh chóng sải bước về phía Tô Nhuyễn: “Xong rồi à?”

Tô Nhuyễn mỉm cười: “Xong rồi ạ.”

Lộc Minh Sâm nhận lấy tờ phiếu kiểm tra sức khỏe của cô: “Vậy thì đi thôi.”

Sau đó, anh khẽ gật đầu chào từ biệt người con gái đó: “Chúng tôi đi trước đây.”

Cuối cùng, cô gái nhỏ kia cũng nhíu mày lại: “Anh Minh Sâm?”

Cách xưng hô thân mật ấy …

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 338: Bạch Khả Hân