“Anh Minh Sâm…” Cô gái vừa bị Hoắc Hướng Dương bỏ rơi đứng đó nhìn anh, thân hình mềm oặt mất đi điểm tựa, nghiêng hẳn về phía Lộc Minh Sâm.
Tô Nhuyễn thấy vậy, gần như đứng phắt dậy, nhưng vòng tay Lộc Minh Sâm vẫn ghì chặt lấy cô không nhúc nhích. Anh chỉ vươn tay đỡ lấy khuỷu tay Bạch Khả Hân, kéo cô ta đứng vững, tránh để ngã lăn ra đất.
Anh đang định ngẩng đầu gọi nhân viên y tế thì y tá Mễ đã đẩy chiếc xe cáng đến, phía sau là một vị bác sĩ. Vị bác sĩ kia nhanh nhẹn cúi người, đỡ cô gái đặt lên xe đẩy.
Thấy sắc mặt Tô Nhuyễn tái nhợt, y tá Mễ nhíu mày lo lắng hỏi: “Sao vậy? Cô cũng bị đụng phải à?”
Tô Nhuyễn lắc đầu: “Em không sao.”
Lộc Minh Sâm vỗ nhẹ đầu cô, trấn an: “Cô ấy có vẻ không được khỏe trong người, tôi đưa cô ấy đi nghỉ ngơi một lát.”
Nói đoạn, anh ôm cô quay người định rời đi.
Tô Nhuyễn theo bản năng khẽ vùng vẫy, nhưng rồi nhanh chóng dừng lại.
Hiển nhiên Lộc Minh Sâm đã nhận ra sự kháng cự đó, vòng tay ôm chặt cô khẽ nới lỏng, anh hỏi dò: “Em ổn chứ?”
Tô Nhuyễn cắn môi, chủ động vòng tay ôm lấy cánh tay anh. Lộc Minh Sâm có thể cảm nhận được cô đang cố gắng kiềm chế sự bài xích trong lòng mình. Anh cũng không dùng quá nhiều sức, chỉ chậm rãi đỡ cô lên văn phòng ở tầng trên.
Vẫn là căn phòng lần trước đó, Lộc Minh Sâm rót cho Tô Nhuyễn một cốc nước ấm, tiện tay đưa đến, khẽ chạm vào bàn tay đã trở nên lạnh ngắt của cô.
Tô Nhuyễn không tránh né, khẽ lắc đầu: “Em không sao đâu, chỉ là làm anh phải lo lắng rồi.”
Cô cười gượng: “Em cảm thấy sức khỏe mình không có vấn đề gì lớn, nhưng những khúc mắc trong lòng, e là phải nhờ bác sĩ tâm lý ra tay giải quyết thôi.”
Cô vừa dứt lời, giọng bác sĩ Ôn đã vọng vào từ ngoài cửa: “Có cần tôi giúp một tay không?”
Tô Nhuyễn:……
Lộc Minh Sâm sửng sốt, quay đầu lại trừng mắt nhìn người đàn ông ngoài cửa: “Sao anh cứ xuất hiện ở khắp mọi nơi vậy?”
Bác sĩ Ôn giả bộ vô tội: “Phòng nghỉ của tôi ở ngay bên cạnh mà, nghe thấy động tĩnh nên qua đây xem thử một chút.”
Anh ta cẩn thận quan sát Tô Nhuyễn: “Cô thấy sao rồi? Có cần tôi giúp gì không?”
“ Tôi cho rằng cô nên nhìn thẳng vào bản thân, tích cực tự giải quyết những vấn đề của mình, có lẽ sẽ đạt được hiệu quả bất ngờ đấy.”
Lộc Minh Sâm đứng dậy, mặt không chút biểu cảm, đẩy bác sĩ Ôn ra ngoài cửa rồi đóng sầm lại.
Tô Nhuyễn thấy vậy bật cười thành tiếng. Ngay sau đó, Lộc Minh Sâm kéo chiếc ghế tựa đến, ngồi đối diện cô, nói: “Sách tâm lý học anh cũng đọc rồi, cứ để anh chữa cho em.”
Tô Nhuyễn cười không được, khóc không xong, song vẫn giả vờ hợp tác: “Được rồi, bắt đầu đi.”
Lộc Minh Sâm lại sửng sốt, anh không ngờ Tô Nhuyễn có thể thản nhiên chấp nhận một cách thẳng thắn như vậy, nhất thời khiến anh không biết phải bắt đầu câu hỏi từ đâu cho phải lẽ.
Tô Nhuyễn mỉm cười: “Anh cứ hỏi thẳng là được. Chuyện đã xảy ra rồi, còn sợ gì mà không dám đối diện nữa chứ?”
Lộc Minh Sâm khẽ mím môi, dò xét, cẩn trọng hỏi: “Em sợ chứng kiến thai phụ sinh non, có phải không?”
“Phải.” Tô Nhuyễn đáp: “Em cũng tự nhủ với bản thân là không nên sợ, nhưng mỗi lần nhìn thấy cảnh ấy đều không kìm lòng được.”
Cô nhìn thẳng vào mắt Lộc Minh Sâm, nói: “ Đúng vậy, thật ra đời trước em từng có thai, và tình cảnh khi ấy có đôi phần giống với hôm nay.”
“Chỉ có điều, chuyện đó xảy ra bốn năm sau. Ở đời trước, vào thời điểm hiện tại, em vẫn đang bận rộn mở cửa hàng, sắp xếp công việc cho Hoắc Hướng Dương kín mít, khiến anh ta không có chút thời gian rảnh rỗi nào để tơ tình với người khác.”
“Mãi cho đến khi chúng em mở nhà máy, mẹ Hoắc Hướng Dương quá tự tung tự tác, gọi một lô lốc bà con thân thích ở quê lên sắp xếp công việc cho bọn họ, và Tiểu Liên cũng là một trong số đó.”
“Nếu vẫn là người đó, dù sớm hay muộn vài năm, chắc hẳn thủ đoạn của cô ta vẫn y như cũ. Chỉ là em không bằng được Tô Thanh Thanh.” Tô Nhuyễn khẽ mân mê chuỗi hạt Phật trên cổ tay: “Khi ấy em chỉ cứ mãi oán hận, chỉ nghĩ mình không được phép yếu thế, kết quả là đứa bé trong bụng đã bị em hại mà mất đi …”
Lộc Minh Sâm lập tức nhớ tới dáng vẻ khốn đốn của Tô Thanh Thanh ban nãy.
So với Tiểu Liên được người nhà họ Hoắc nâng niu đưa tới bệnh viện như ngôi sao sáng, Tô Thanh Thanh thui thủi một mình đến sau, chắc là tự mình gọi xe cấp cứu, còn Tô Nhuyễn, nhiều phần là nằm bệt dưới đất mà cắn răng chịu đựng.
Không biết còn thảm hại hơn Tô Thanh Thanh bao nhiêu lần …
Nghĩ tới đây, Lộc Minh Sâm cảm thấy đau quặn trong lòng, anh đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Tô Nhuyễn, ôm cô vào lòng: “ Đúng là ngốc nghếch đến không biết nói gì.”
Lộc Minh Sâm thở dài: “Nhuyễn Nhuyễn, anh không phải Hoắc Hướng Dương……”
“Em biết.”
Khi Lộc Minh Sâm toàn tâm toàn ý lo lắng, quan tâm đến cô, không hề liếc nhìn cô gái nào khác, Tô Nhuyễn đã hiểu rất rõ, Lộc Minh Sâm không giống Hoắc Hướng Dương, chính vì lẽ đó, cô mới muốn trải lòng với anh một cách chân thành.
Lộc Minh Sâm nhíu mày, anh cho rằng cô vẫn chưa chịu mở lòng với mình, là vì thiếu thốn cảm giác an toàn trong tình yêu.
Tô Nhuyễn thở dài: “Em tin trên đời này có người chung thủy sắt son đến bạc đầu, em cũng từng gặp, chỉ là điều đó quá đỗi xa vời, đa số đều là tình cảm nhạt phai, hoặc phát sinh bao điều vụn vặt, nhỏ nhen, đành phải chia tay để kịp thời tránh những tổn thương sâu sắc hơn.”
“Lộc Minh Sâm, anh biết vì sao đời trước như vậy rồi em vẫn chưa ly hôn không?”
Lộc Minh Sâm nhìn cô: “Vì sao?”