Tô Nhuyễn nói: “Đương nhiên, không muốn mất mặt trước Tô Văn Sơn và Đỗ Hiểu Hồng là một lý do, nhưng quan trọng nhất là lòng em không cam tâm, người khác có thể lãng quên chuyện cũ, nhưng em thì không thể nào tha thứ.”
“Thật ra em chỉ sinh non, không phải là không thể sinh con thêm nữa, nhưng em cảm thấy mình chẳng còn thiết tha làm mẹ, Hoắc Hướng Dương thì đừng mơ được làm cha. Mẹ Hoắc Hướng Dương cũng đừng hòng tận hưởng niềm vui con cháu sum vầy, em muốn nhà họ Hoắc bọn họ phải tuyệt tự tuyệt tôn.”
“Hoắc Hướng Dương cho rằng em không ra gì? Cho rằng sau khi ly hôn có thể tìm được người tốt hơn sao? Đều không được, em quyết không dung thứ cho bọn họ.”
“Nhân lúc Hoắc Hướng Dương áy náy nhất, em giành lại toàn bộ quyền quản lý nhà máy và quyền quyết định tài chính trong gia đình, bên ngoài em cho bọn họ đủ thể diện, nhưng về nhà rồi, mọi sinh hoạt thường nhật của bọn họ đều phải nhìn sắc mặt em mà sống.”
“Cho dù mẹ Hoắc Hướng Dương có khóc than, kể lể với người khác, cũng không ai tin, ngược lại còn bị người ta trách mắng là không biết điều.”
“Hoắc Hướng Dương cũng vậy.” Không biết nghĩ tới điều gì, Tô Nhuyễn không kìm được mà bật cười khúc khích: “Tất cả mọi người đều gọi anh ta là Tổng giám đốc Hoắc, ông chủ Hoắc, nhưng mà có ai biết, nếu anh ta chọc em không vui, em có thể khiến anh ta phải mất hết thể diện, danh dự, thậm chí đến miếng cơm cũng khó nuốt trôi.”
“Bọn họ sống còn không bằng con ch.ó trong nhà, có đôi khi em cũng cảm thấy bọn họ quá đỗi đáng thương. Sau đó bị em hành hạ đến mức không thể chịu đựng thêm, Hoắc Hướng Dương tìm mọi cách để được ly hôn.”
“ Nhưng làm sao có thể dễ dàng như vậy được, chưa kể em còn muốn nhà họ Hoắc phải tuyệt tự tuyệt tôn, nhà máy, cửa hàng đều do một mình em một tay cực khổ gầy dựng, bọn họ chỉ là một đám ăn hại, còn muốn thông qua ly hôn lấy đi một nửa tài sản sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Nói tới đây, Tô Nhuyễn khẽ cười nhìn Lộc Minh Sâm: “Anh đoán em làm thế nào?”
Ngón cái Lộc Minh Sâm khẽ vuốt ve đuôi mắt cô, dịu dàng hỏi: “Làm thế nào?”
“Em thế chấp nhà máy và cửa hàng, vay tám trăm vạn tệ đầu tư vào địa ốc. Phải biết rằng khi ấy, thị trường địa ốc vừa trải qua một đợt khủng hoảng khủng khiếp, căn bản không ai dám nhúng tay vào, vậy mà em vẫn quyết tâm đầu tư.”
“Muốn chia tài sản ư? Em sẽ để bọn họ gánh một khoản nợ kếch xù, khổng lồ.” Nhớ lại chuyện cũ, Tô Nhuyễn vẫn thấy buồn cười: “Người nhà họ Hoắc đều bị dọa sợ xanh mắt. Hoắc Hướng Dương nhìn thì khôn khéo, nhưng tâm tư toàn dùng vào chuyện đàn bà, thực chất lại là kẻ nhát gan; mẹ và em gái hắn ta thì còn nhát c.h.ế.t hơn gấp bội.”
“Nếu không có em, nhà máy cũng chẳng thể nào xây dựng nổi. Nhưng lúc ấy, đừng nói là bọn họ, ngay cả bản thân em cũng sợ hãi tột độ, mấy tháng ròng rã không một đêm nào chợp mắt được. Khi đó dù em đã kiếm được chút tiền, nhưng tất cả tài sản cộng lại nhiều lắm cũng chỉ hơn năm trăm nghìn đồng, tám triệu đồng đối với em thật sự là một con số khổng lồ.”
“Người nhà họ Hoắc muốn đẩy hết khoản nợ ấy lên đầu em, nhưng em và Hoắc Hướng Dương là vợ chồng hợp pháp, có giấy đăng ký kết hôn đàng hoàng. Em đã vay thì bọn họ cũng phải gánh chịu.”
Tô Nhuyễn cười rộ lên: “Em đã ngủ không ngon, thì bọn họ đừng mong được yên giấc.”
Lộc Minh Sâm vỗ về lưng cô, nhớ tới thủ đoạn cô từng đối phó với Võ Thắng Lợi. Khi ấy anh cảm thấy cô quá nóng nảy, quá mạo hiểm. Bây giờ xem ra, cô từng trải qua khoảng thời gian còn gian nan hơn nhiều.
Tô Nhuyễn thở dài: “Kết quả không ngờ em lại đầu tư đúng chỗ, lĩnh vực địa ốc bắt đầu bùng nổ nhanh chóng. Em quen biết thêm rất nhiều người, sau này lại có thêm số tiền anh để lại cho em, em làm ăn ngày càng phát đạt, người nhà họ Hoắc cũng chẳng dám rời đi.”
“Dù sao chỉ cần lấy lòng em, là bọn họ có thể sống sung túc, nở mày nở mặt hơn người khác nhiều lần. Nhưng nếu ly hôn với em, bọn họ sẽ trắng tay.”
Lộc Minh Sâm nói: “Tô Thanh Thanh kể sau khi em qua đời, bọn họ vẫn còn hai đứa con riêng.”
“Chuyện đó ư…” Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười.
“Hoắc Hướng Dương bề ngoài thì tử tế, bảnh bao, nhưng vừa không tiền vừa chẳng đủ khả năng gánh vác trách nhiệm. Anh nghĩ có cô gái nào chịu sinh con cho một kẻ như hắn ta?”
“Cho dù ban đầu có ngây thơ mà mắc bẫy, có thể nhẫn nhịn được vài năm, nhưng một khi hắn không có tiền để nuôi con, không có tiền cho họ chi tiêu thì bọn họ được gì đây?”
Lộc Minh Sâm nói: “Vậy nên, hai đứa nhỏ kia không phải con của hắn ta?”
Tô Nhuyễn đáp: “Một đứa chắc chắn không phải, cô gái kia chỉ muốn che chắn cho người tình thật sự của mình. Còn đứa kia thì không chắc, hai người phụ nữ đó đồng thời có mấy người tình, em cũng lười tra xét.”
“ Nhưng có một việc em có thể khẳng định, sau này bọn họ tìm đến đều là vì gia sản nhà họ Hoắc. Khi biết em mắc bệnh nan y, chắc bọn họ phải mừng như điên.”
Nói tới đây, Tô Nhuyễn lại cười phá lên: “Gia đình Hoắc Hướng Dương cũng vậy, ba người nhà họ Hoắc hận không thể khui rượu chúc mừng mỗi ngày.”
“Sau khi gieo cho bọn họ chút hy vọng, rồi lại dìm họ xuống địa ngục, đúng là hả dạ vô cùng.”
Lộc Minh Sâm thầm nghĩ, quả nhiên là phong cách của Tô Nhuyễn.
“Sau khi biết mình mắc bệnh nan y, em đã học theo anh, quyên góp tất cả tài sản cá nhân. Nhà họ Hoắc muốn nuôi con riêng sao? Vậy thì cứ nuôi đi, chỉ cần bọn họ nuôi được.”
“Huống hồ, mấy cô gái ấy có thể xoay hắn ta như chong chóng, còn có thể giăng bẫy lâu đến thế, sao có thể là hạng đèn cạn dầu cho được? Hơn nữa còn là hai người. Thứ duy nhất em để lại cho bọn họ chính là căn hộ bọn họ đang ở. Đến chết, em cũng không muốn bọn họ được yên thân.”
Nói xong, Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm: “Em đáng sợ lắm không?”