“Tình yêu dễ khiến con người ta đánh mất sự tỉnh táo, mà em chính là loại điên cuồng nhất.”
Lộc Minh Sâm nhìn sắc mặt Tô Nhuyễn, cuối cùng đã ngộ ra. Cô ấy không chỉ không có cảm giác an toàn trong chuyện tình cảm, mà còn chán ghét con người cực đoan của mình, sợ rằng một ngày nào đó sẽ làm tổn hại đến anh.
Anh không nén nổi mà xoa mặt cô, khẽ nói: “ Đúng là cô bé ngốc nghếch này.”
Kiếp trước, vừa rời ghế nhà trường, cô đã bị người cha mình tin cậy nhất bán đứng. Những người thân xung quanh, hầu như ai nấy đều lạnh lùng, tàn nhẫn. Ngay cả tia ấm áp duy nhất là Hoắc Hướng Dương cũng nhẫn tâm phản bội cô khi cô đang mang cốt nhục của mình, thậm chí còn khiến cô mất đi đứa con hằng mong đợi…
Khi ấy cô mới vừa đôi mươi đã phải trải qua những biến cố động trời này, sau những tai ương ập đến, cô không biết ngỏ lời cùng ai, cũng chẳng biết nương tựa vào ai. Chỉ có thể dựng lên lớp gai nhọn phòng vệ, một mình quật cường chống chọi, tự vũ trang bằng những lời lẽ sắc bén để công kích những người xung quanh… Nghĩ tới đây, Lộc Minh Sâm bỗng cảm thấy lòng đầy xót xa.
Khi người ta rơi xuống tận cùng vực sâu, chỉ còn cách tự biến mình thành kẻ đáng sợ mới mong bảo vệ được bản thân. Thế nhưng thực tâm, họ lại chẳng lúc nào ngơi nỗi lo sợ nơm nớp.
Anh cúi người ôm lấy cô vào lòng: “Tô Nhuyễn, đừng tự nghĩ về mình như thế. Nếu em thật sự là người đáng sợ, trong lòng đã chẳng chất chứa bao nhiêu suy nghĩ ngổn ngang đến vậy.” Cảm thấy phiền muộn, thì cứ trực tiếp ra tay xử lý mọi việc, không phải dễ hơn sao?
Tô Nhuyễn lại chẳng tự tin được như anh. Cô đáp: “Thế nhưng rất nhiều việc, lý trí là một nhẽ, còn khi đối mặt với thực tế lại là một nhẽ khác.”
Cô đẩy nhẹ anh ra, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh, thổ lộ: “Em không tài nào dám chắc, đến lúc đó mình sẽ làm ra chuyện gì.”
Cô ngăn anh định mở miệng, rồi nói tiếp: “Cho dù không đến mức tột cùng ấy, cho dù giả định sẽ không có chuyện gì tồi tệ xảy ra đi chăng nữa, thì có lẽ em vẫn không thể nào hiến dâng tất cả mà không hề giữ lại gì cho riêng mình như anh.”
“Thế nhưng tình yêu vốn dĩ phải bắt nguồn từ hai phía. Nếu không thể cùng nhau vun đắp, cùng nhau sẻ chia, lâu dần người cho đi nhiều hơn ắt sẽ kiệt sức. Khi lửa tình nồng nàn dần lụi tắt, mầm mống rạn nứt sẽ nảy sinh.” Nếu đã như vậy, thà đừng bắt đầu còn hơn.
“Hơn nữa…” Tô Nhuyễn chậm rãi đưa tay xoa bụng mình, trong mắt ánh lên một tia nỗi buồn thương sâu kín: “Em… em rất sợ phải làm mẹ.”
Bất chợt, anh vươn tay véo nhẹ má Tô Nhuyễn, bật thốt: “Đồ ranh mãnh này.”
“Hả?” Tô Nhuyễn sững sờ nhìn anh.
Anh khẽ hừ một tiếng, hỏi vặn: “Thế ra em đang muốn nói với anh rằng, em sẽ không toàn tâm toàn ý yêu anh, tương lai còn có thể bắt nạt anh, và cuối cùng chưa chắc đã chịu trách nhiệm đến cùng. Ý em là như vậy phải không?”
Tô Nhuyễn cứng họng.
Cô rất muốn phản bác, nhưng lại ngỡ ngàng nhận ra, hình như những lời anh nói không hề sai chút nào…
Thấy biểu cảm cứng họng đến mức hiếm thấy của Tô Nhuyễn, anh không nhịn được bật cười, khẽ chạm trán mình vào trán cô: “Nhuyễn Nhuyễn à, đời này đâu còn giống kiếp trước nữa. Em đã tìm được mẹ rồi, đã giẫm nát nhà họ Tô dưới gót chân, và người em gả, cũng chính là anh.”
“Dù em không tài nào tin tưởng chính mình, tin tưởng anh, thì em cũng nên tin mẹ cô, tin tưởng nhà nước. Em đã quá xem nhẹ cuộc hôn nhân của chúng ta rồi đấy.”
Anh không nói mình sẽ vĩnh viễn bao dung cô, vĩnh viễn yêu cô. Tô Nhuyễn, người từng chịu phản bội sâu sắc, không tài nào có thể tin tưởng những lời hứa hẹn ấy. So với tình cảm phù du, cô tin tưởng luật pháp hơn.
“Hôn nhân của quân nhân được nhà nước bảo hộ. Em không thể làm tổn thương anh, và anh cũng không được làm tổn thương em. Mẹ cô và chính ủy Vương vẫn đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi kia kìa.”
Anh gác cằm lên vai cô, thủ thỉ: “Nếu em dám không chịu trách nhiệm, anh sẽ mách mẹ cô đấy.”
Tô Nhuyễn không biết nên khóc hay nên cười.
Anh lại nói tiếp: “Nếu em cảm thấy ấm ức, cũng có thể tìm đến chính ủy Vương mà mách. Em cũng thừa biết đó, ông ấy ưu ái em hết mực, chắc chắn sẽ hung hăng dạy cho anh một bài học nên thân.”
“Còn chuyện con cái…” Anh nhẹ nhàng đặt một tay lên bụng cô, tay kia nắm chặt bàn tay hơi lạnh của Tô Nhuyễn: “Anh cũng không tự tin mình sẽ trở thành một người cha tốt. Anh nghĩ, có lẽ anh nên học cách chăm sóc em trước đã.”
Tô Nhuyễn đẩy nhẹ anh ra: “Anh nói vậy là có ý gì? Coi em là trẻ con sao?”
“Không phải vậy à?”
Lộc Minh Sâm đưa tay ôm bổng cô lên, đặt cô ngồi gọn trên đùi mình, quả thực hệt như đang ôm một đứa trẻ: "Chỉ cần không có ai để ý, hoặc bị người ta bắt nạt, không thì lại làm chuyện ngốc nghếch, không phải trẻ con thì là gì?"
Anh vỗ về lưng Tô Nhuyễn, dịu dàng nói tiếp: "Chúng ta cứ từ từ, đừng nóng vội. Cũng như năm trước, anh vẫn luôn nghĩ nơi tốt nhất dành cho anh là chiến trường, còn em thì một lòng chỉ muốn hợp tác với anh."
"Thế nhưng bây giờ, mong muốn lớn nhất của anh là được nhìn con gái mình khỏe mạnh, hạnh phúc..."
Ban đầu Tô Nhuyễn còn chưa hiểu ra, nhưng khi nhìn thấy ý cười ranh mãnh trong đôi mắt anh, cô mới vỡ lẽ. Cô không nhịn được giơ tay đánh nhẹ vào anh: "Anh nghiện trêu chọc rồi đấy à? Ai là con gái anh?"
Lộc Minh Sâm ôm chặt cô không buông: "Vậy em không muốn làm vợ anh, cũng không muốn làm mẹ anh, ngoài con gái ra, em còn muốn làm gì nữa?"
Sau đó, anh dỗ dành cô như dỗ một đứa trẻ, đưa mặt mình tới: "Nào, thơm 'ba ba' một cái đi con."
Tô Nhuyễn lập tức cho anh một cái tát bốp: "Xí, đồ thối hoắc!"
Lộc Minh Sâm nắm lấy tay cô, "Chậc" một tiếng: "Đừng nói tục."
Tô Nhuyễn giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay anh, nhưng Lộc Minh Sâm vẫn giữ chặt không buông. Hết cách, cô đành cù lét. Lộc Minh Sâm giật mình buông lỏng tay, Tô Nhuyễn nhân cơ hội định bỏ chạy, nhưng đã bị anh nhanh chóng trấn tĩnh lại, đè xuống ghế sô pha mà cù lét trả đũa.
Tô Nhuyễn không ngừng khúc khích cười, những gông xiềng quấn chặt trong lòng cô cũng vô thức được tháo gỡ đi không ít.