"Ha ha ha, không dám nữa, không dám nữa! Buông em ra! Ha ha ha... Lộc Minh Sâm!"
Thấy Lộc Minh Sâm bỗng cứng đờ, Tô Nhuyễn cũng ngừng cười. Lúc này cô mới nhận ra tư thế của cả hai hơi có phần nhạy cảm. Cô khẽ ho khan một tiếng, quay đầu đi, định ngồi dậy.
Lộc Minh Sâm vẫn giữ nguyên hai tay chống bên sườn cô, ánh mắt anh ngày càng sâu thẳm. Tô Nhuyễn không tự chủ được khẽ nuốt nước miếng, cảm thấy như môi và cổ mình đang bị thứ gì đó thiêu đốt. Cô vội vàng đẩy anh: "Tránh ra!"
Ngược lại, Lộc Minh Sâm tiếp tục cúi thấp người xuống: "Hình như ban nãy anh chưa nói hết. Hiện tại, mong muốn lớn nhất của anh là con gái anh mạnh khỏe hạnh phúc. Em cũng nên bắt đầu tính đến chuyện tương lai giữa anh và em đi..."
Đột nhiên, Tô Nhuyễn hỏi lại: "Tương lai làm con gái anh sao?"
Thấy Lộc Minh Sâm cứng người, Tô Nhuyễn bật cười thành tiếng: "Ngẫm lại cũng khá tốt, có điều..."
Nhìn hành động mang tính 'xâm lược' cực mạnh của anh, cô nói bóng gió: "Anh làm cha như vậy có vẻ không đúng lắm thì phải?"
Lộc Minh Sâm: ...
Đoàn trưởng Lộc, người xưa nay vẫn giữ thái độ ngây thơ chính trực, cảm thấy hình như mình đã tính sai nước cờ rồi, giống như tự đào hố chôn mình vậy.
Tô Nhuyễn không nhịn được lại cười phá lên. Lộc Minh Sâm nghiến răng, đè đầu cô xuống, bực bội xoa mái tóc cô thành một cái tổ chim.
Vài phút sau, Lộc Minh Sâm lại vụng về cầm lược chải tóc cho Tô Nhuyễn. Tô Nhuyễn nhìn sườn mặt nghiêm túc của anh trong gương, mím môi nói: "Anh Minh Sâm, cảm ơn anh."
Lộc Minh Sâm liếc cô một cái, khẽ hừ: "Sau này em bớt chọc tức anh là được."
Tô Nhuyễn không nhịn được lại cười rộ lên, khóe môi Lộc Minh Sâm cũng vô thức cong theo.
Sửa sang lại tóc tai, quần áo xong xuôi, hai người chuẩn bị cùng nhau xuống lầu. Vừa ra khỏi phòng, Tô Nhuyễn đột nhiên cảm thấy bàn tay mình nóng lên. Cô sửng sốt, quay đầu lại. Lộc Minh Sâm vẫn nhìn thẳng về phía trước, nghiêm túc nói: "Nắm tay cho khỏi ngã."
Không biết có phải hối hận, hay sợ người khác nghe thấy, lần này anh không còn thêm vào danh xưng "papa" nữa.
Tô Nhuyễn bật cười thành tiếng, nhưng cũng không buông tay. Đợi xuống đến cầu thang, nơi có nhiều người qua lại, Lộc Minh Sâm tự giác thu tay lại, đổi từ dắt sang đỡ.
Thấy y tá Mễ, Tô Nhuyễn vẫn không quên hỏi han tình hình của Tô Thanh Thanh một câu.
Y tá Mễ đáp: “Người đi cùng xe cứu thương tới phải không? May mà đến kịp thời, chắc là giữ được đứa trẻ. Còn cô gái tên Tiểu Liên vào trước thì đã sinh non rồi.”
Tô Nhuyễn kinh ngạc: “Cô ta mang thai thật à?”
Y tá Mễ xác nhận: “Ừ, chỉ là mới mang thai thôi, có vẻ như bản thân cô ta cũng chẳng hay biết gì.”
Hà Tiểu Liên là người thân bên nhà mẹ đẻ của mẹ Hoắc. Mới gả chồng được hai năm thì chồng cô ta bạo bệnh qua đời, nhà chồng cho rằng cô ta là sao chổi mang tai họa, mà nhà mẹ đẻ cũng không muốn nhận cô ta nữa. Đời trước, không lâu sau khi chồng cô ta mất, cô ta đã chạy ra ngoài làm thuê, nhưng lại không sống chung với Hoắc Hướng Dương.
Nếu suy tính như vậy, cô ta mang thai với người chồng đã chết. Nhưng ở đời trước, cô ta cũng không sinh ra đứa nhỏ này, mà đời này lại sảy mất trong tình cảnh thế này, e là Tô Thanh Thanh sẽ gặp rắc rối lớn rồi.
Trong lúc cô đang mải suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng gào khóc của Hà Tiểu Liên: “Em xin lỗi anh Bằng… Em… Sao em lại không biết chứ… Con của chúng ta …”
Tô Nhuyễn bước tới hai bước, nhìn thấy Tiểu Liên trong phòng bệnh bên cạnh. Quả nhiên Hoắc Hướng Dương không ở cạnh Tô Thanh Thanh mà lại chôn chân ở đây, vẻ mặt đầy áy náy và thương xót: “Tiểu Liên, em… Thôi, chuyện này là lỗi của Thanh Thanh, anh … anh sẽ thay cô ấy đền bù cho em…”
Y tá Mễ không hề biết ân oán tình thù giữa Tô Nhuyễn và nhà họ Hoắc, ngược lại còn nhắc đến một chuyện khác: “Cô Bạch Khả Hân kia, cô cứ cẩn thận một chút.”
Tô Nhuyễn nghe cái tên này thoáng qua trong trí nhớ: “Ai cơ?”
“Bạch Khả Hân.”
Y tá Mễ nói thêm: “Chính là cô gái vừa rồi cứ như muốn lao vào lòng đoàn trưởng Lộc nhà cô đó.”
“Cô ta là Bạch Khả Hân ư?” Tô Nhuyễn trợn tròn mắt, lập tức quay sang nhìn Lộc Minh Sâm.
Lộc Minh Sâm vẫn nhớ rõ thái độ của Tô Nhuyễn với những "đào hoa" trước kia của mình, liền mở miệng gần như theo phản xạ: “Anh không quen cô ta.”
Y tá Mễ:…
Vừa nãy còn thân mật trò chuyện với người ta, lẽ nào coi chúng ta là phường ngu ngốc cả sao?
Tô Nhuyễn nhìn anh, chậm rãi nói: “Đoàn trưởng Lộc, anh có biết chuyện cậu bé chăn cừu nói dối không? Cứ nói dối mỗi ngày, sau này anh có nói thật cũng sẽ không ai tin nữa đâu.”
Lộc Minh Sâm ngẫm nghĩ một chốc, sau đó mới thuận miệng đính chính: “Nhất thời không nhớ được tên cô ta, có điều quen biết thì có quen biết thật, chỉ là không thân thiết lắm.”
Y tá Mễ không nhịn được mà châm chọc: “Anh cho là không thân, nhưng người ta lại coi anh là ân nhân cứu mạng, thân thiết lắm đấy chứ.”
Tô Nhuyễn hỏi: “Trong này có chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Lộc Minh Sâm nghĩ một lát, rồi mới trả lời: “Là mấy năm trước trông thấy cô ta bị một đám lưu manh chặn đường, anh ra tay giúp đỡ một phen.”
Y tá Mễ phát hiện ra, hình như Lộc Minh Sâm thật sự không để tâm, lời nói ra thờ ơ đến lạ, đành phải hỗ trợ bổ sung: “Nghỉ hè năm lớp mười hai, Bạch Khả Hân ra ngoài bị một đám lưu manh chặn đường động tay động chân, đúng lúc đoàn trưởng Lộc nhà cô đi ngang qua, đã ra tay khống chế bọn chúng, buộc chúng phải rời đi. Trông thấy cô ta lâm bệnh mà ngất lịm, anh ấy còn đưa cô ta vào bệnh viện.”
“Cho nên Bạch Khả Hân vẫn luôn coi anh ấy như ân nhân cứu mạng.”
Tô Nhuyễn thầm nghĩ, thảo nào lại cố chấp đến thế. Mọi người thường nói “ân cứu mạng chẳng phải lấy thân báo đáp hay sao ” quả thật có lý lẽ riêng của nó. Có người giữa lúc hiểm nguy tuyệt vọng, bỗng thấy vị ân nhân như từ trời cao giáng xuống mà cứu giúp, hành động nghĩa hiệp ấy đủ để người ta cảm kích và ghi nhớ suốt đời… Huống chi, ân nhân còn là một trang anh tuấn, tài giỏi hơn người nữa chứ.