Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 344: Tình địch

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Dù sao cô cứ cẩn thận một chút.” Y tá Mễ nhắc nhở: “Cô gái kia có phần thâm hiểm đấy.”

Tô Nhuyễn khẽ cười, cũng chẳng bận tâm. Đời trước, những kẻ gian xảo, thâm hiểm cô từng chạm trán đâu phải ít, Bạch Khả Hân này chưa chắc đã đáng bận tâm gì so với họ.

Chỉ cần Lộc Minh Sâm không đổi dạ thay lòng, Bạch Khả Hân kia cũng chẳng đủ sức gây chuyện.

Dù vậy, mọi chuyện vẫn cần phải làm rõ ngọn nguồn. Cô liền hỏi Lộc Minh Sâm: “Cái chuyện ảnh chụp chung là sao vậy anh?”

Lộc Minh Sâm sửng sốt: “Ảnh chụp chung gì?”

Tô Nhuyễn nói: “Cô ta có một tấm ảnh hai người chụp chung với nhau.”

Vẻ mặt Lộc Minh Sâm đầy ngạc nhiên, khó hiểu, rõ ràng là anh chẳng hề hay biết gì về chuyện này. “Sao anh lại có thể chụp ảnh chung với cô ta chứ?”

Y tá Mễ, người từng là đối thủ tình trường một thời, lại nắm rõ mồn một: “... Đêm Giao thừa năm kia, đoàn văn công về biểu diễn phục vụ bộ đội, chẳng phải Đoàn trưởng Lộc đã đại diện đơn vị lên sân khấu tặng hoa đó sao?”

“Khi ấy, phía dưới sân khấu ồn ào lắm, cán bộ phụ trách công tác tuyên truyền thấy anh có hình tượng tốt, đã chộp lấy máy ảnh chụp mấy kiểu. Bức ảnh chụp chung của Lộc Minh Sâm và Bạch Khả Hân chính là lúc ấy. Cô ta hớn hở ra mặt, đến khi nằm viện, lúc nào cũng giữ khư khư tấm ảnh ấy không rời tay.”

Tô Nhuyễn liếc nhìn Lộc Minh Sâm một cái, giọng điệu cố ý kéo dài: “A... Là đoàn văn công sao, chính là cái lần anh tặng hoa cho cô gái xinh đẹp nhất đoàn đó à?”

Lộc Minh Sâm chỉ biết câm nín.

Y tá Mễ nhìn anh bộ đội cứng họng, không nhịn được bật cười, song vẫn vội vàng gỡ lời: “Chuyện này không thể trách Đoàn trưởng Lộc nhà cô đây được. Ai bảo anh ấy đẹp trai, lại là binh vương cơ chứ! Các thủ trưởng đều quý mến, nhớ mặt, cần việc gì đại diện tiêu biểu là y như rằng gọi tên anh ấy, vì dù sao anh ấy cũng là bộ mặt của đơn vị mà.”

“Đặc biệt là sau khi đến tuổi lập gia đình mà anh ấy vẫn chưa chịu cưới hỏi, Chính ủy Vương sốt ruột đến mức đi khắp nơi dạm hỏi, mai mối cho anh ấy.”

Chị Đan vừa đi qua, nghe thấy, bèn bật cười góp lời: “Chính ủy Vương giăng lưới tứ phía, kết quả không ngờ lại chẳng vớt được bóng dáng cô nào, chẳng có cô nào lọt nổi vào mắt xanh của Đoàn trưởng Lộc một bận.”

Tô Nhuyễn nghe chị ấy so sánh ví von như thế cũng bật cười, đoạn liếc Lộc Minh Sâm một cái, buông lời trêu: “Thế anh đã ‘vớt’ được bao nhiêu ‘cá’ rồi?”

Lộc Minh Sâm vội vàng cướp lời: “Không một ai cả.” Sợ Tô Nhuyễn tiếp tục truy vấn, anh vội vàng đánh trống lảng sang chuyện khác: “Mà sao em lại biết chuyện về bức ảnh chụp chung đó chứ?”

Tô Nhuyễn kể cho anh nghe chuyện trong trường học, rồi thở dài thườn thượt: “Giờ trong trường em, người ta đều rỉ tai nhau đồn rằng cô ta chính là bạn gái của anh đó.”

Y tá Mễ kinh ngạc: “Hai người học chung một trường à?”

Tô Nhuyễn mỉm cười: “Không chỉ thế đâu, chúng em còn học chung một khoa nữa chứ.”

Y tá Mễ nhíu mày suy nghĩ, khẽ lẩm bẩm: “Thật đúng là trùng hợp.”

Trong khi cô ấy còn đang băn khoăn, đôi mắt Lộc Minh Sâm đã sáng bừng, anh nhìn thẳng Tô Nhuyễn, hào hứng đề nghị: “Anh đưa em về trường nhé, chuyện này cũng nên giải thích rõ ràng một chút.”

Nghĩ đến cảnh tượng sắp tới, Tô Nhuyễn liền rùng mình: “Em nghĩ bạn cùng phòng sẽ ‘ làm thịt’ em mất thôi.”

Lộc Minh Sâm khẽ thở dài, giọng điệu đầy ấm ức: “Chẳng lẽ anh không xứng đáng làm bạn trai em sao?”

Y tá Mễ lập tức đứng về phía Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn còn trẻ mà, nên tận hưởng tuổi trẻ một chút chứ.”

Dù chỉ cần đủ tuổi theo luật định là có thể kết hôn, nhưng ở độ tuổi đi học, số người đã lập gia đình vẫn khá hiếm. Dù sao thì giữa người đã có gia đình và người độc thân, cách cư xử vẫn có những điểm khác biệt rõ ràng.

Lộc Minh Sâm tỏ vẻ bất mãn, liếc xéo y tá Mễ: “Cô rảnh rỗi quá rồi à? Y tá nhàn hạ đến vậy sao?”

Y tá Mễ giơ tay nhìn đồng hồ, nhăn mũi trêu chọc anh, sau đó khẽ hừ một tiếng rồi quay lưng đi thẳng.

Nhìn bộ dạng hậm hực của Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười. Thế nhưng, nếu cô đã quyết định đối mặt trực diện với mối quan hệ này, quả thật không nên để anh phải chịu ấm ức mãi: “Ai bảo khi đó anh khoe khoang quá mức làm gì. Đợi em về nói chuyện với bạn cùng phòng đã nhé.”

Lộc Minh Sâm bất ngờ và vui mừng nhướng mày. Tô Nhuyễn chủ động vòng tay ôm lấy cánh tay anh, nói: “Không phải anh bảo sẽ cho em thời gian sao?”

Nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang siết chặt cánh tay mình, Lộc Minh Sâm lập tức nguôi giận, dịu dàng đáp: “Không sao đâu, không cần vội.”

Tô Nhuyễn lại bật cười. Khi hai người chuẩn bị rời đi, họ lại thấy y tá Mễ hớt hải chạy đến: “Này, hai người mau đi nhanh đi! Bạch Khả Hân đang đến đấy, dính vào cô ta lại rắc rối lắm.”

Tô Nhuyễn mỉm cười: “Đến mức độ này sao? Cứ như thể tôi sợ cô ta lắm vậy. Nhưng mà, cô ta đến cũng đúng lúc. Chuyện đồn thổi trong trường học, đúng là còn phải nhờ cô ta giải quyết thôi.”

Y tá Mễ nói: “Cô ta mà không điên cuồng rêu rao thêm đã là may mắn lắm rồi, làm sao có thể hỗ trợ giải quyết được chứ.”

Tô Nhuyễn quả quyết: “Cô ta sẽ làm.”

Cô vừa dứt lời, Bạch Khả Hân đã xuất hiện ở khúc quanh hành lang. Đôi mắt cô ta láo liên nhìn quanh, rõ ràng là đang tìm người. Vừa nhìn thấy Lộc Minh Sâm, đôi mắt cô ta lập tức sáng bừng: “Anh Minh Sâm!”

Có vẻ vì đi quá vội vàng, cơ thể còn chưa hồi phục hoàn toàn, cô ta vừa đi vừa ôm n.g.ự.c hổn hển.

Thế nhưng, Lộc Minh Sâm không những không thèm nhìn cô ta, mà còn nhanh chóng vươn tay siết chặt lấy tay Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh, chợt thấy ánh mắt cầu cứu mãnh liệt của đối phương, dường như muốn nói: “Phó thác tất cả cho em giải quyết!” Tô Nhuyễn thực sự rất muốn bật cười.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 344: Tình địch