Khi Bạch Khả Hân đến gần, y tá Mễ ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Khả Hân, cô không ở lại nghỉ ngơi thêm một chút sao?”
Bạch Khả Hân yếu ớt đáp: “ Tôi có chuyện muốn gặp anh Minh Sâm.”
Y tá Mễ mỉm cười: “Vậy cô nên nói chuyện với Tô Nhuyễn ấy.” Cô ấy tiện thể giới thiệu: “Tô Nhuyễn là vợ của đoàn trưởng Lộc, hiện đang là người chủ gia đình. Cô có chuyện gì cứ nói với cô ấy.”
Đôi mắt Bạch Khả Hân sẫm lại. Nhanh chóng sau đó, cô ta nở một nụ cười vô hại với Tô Nhuyễn: “Chào cô, tôi là Bạch Khả Hân. Ngại quá, vừa nãy tôi không nghĩ cô là vợ của đoàn trưởng Lộc. Trước đó tôi vẫn luôn nghe nói lần này anh Minh Sâm kết hôn là do bị ép buộc, cho nên…”
“Không ngờ tôi lại xinh đẹp đến thế sao?”
Tô Nhuyễn mỉm cười đáp: “ Tôi với anh Minh Sâm là đồng hương. Làng tôi có người điển trai như anh ấy, đương nhiên cũng sẽ có người xinh đẹp như tôi rồi.”
Người ta vẫn luôn coi khiêm tốn là một đức tính tốt đẹp. Có lẽ Bạch Khả Hân không ngờ Tô Nhuyễn lại trơ trẽn đến mức này, nhất thời cứng họng. Trong lòng cô ta không khỏi dấy lên sự phẫn hận. “Tại sao anh Minh Sâm lại cưới phải một cô gái nông cạn đến thế chứ?”
Tuy nhiên, Bạch Khả Hân nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, chuyển sang chuyện chính: “Anh Minh Sâm chưa kể với cô sao? Anh ấy từng cứu tôi đó, nếu không nhờ anh ấy cõng tôi chạy một mạch tới bệnh viện, e rằng tôi đã không còn sống đến hôm nay rồi.”
“À, anh ấy vừa nhắc đến.” Tô Nhuyễn đáp, ngữ khí thản nhiên.
Bạch Khả Hân nhìn Lộc Minh Sâm, đôi mắt hơi sáng lên đầy mong chờ. Nhưng ngay sau đó, Tô Nhuyễn đã cười tủm tỉm nói: “Anh ấy phải vắt óc lắm mới nhớ ra đấy, người anh ấy cứu nhiều vô kể, kể không hết được.”
Tô Nhuyễn giả vờ giận dỗi lườm Lộc Minh Sâm một cái, giọng điệu có vẻ nũng nịu nhưng lại hướng về phía Bạch Khả Hân: “Con người anh ấy, trông thì lạnh lùng vậy thôi, nhưng thật ra nhiệt tình hết sức. Cứ thân quen rồi thì hai người sẽ rõ thôi.”
Y tá Mễ suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Tô Nhuyễn này quả thực quá biết cách trêu người!
Lộc Minh Sâm bị "gán mác" nhiệt tình, tiếp tục bị Tô Nhuyễn trêu ghẹo: “May mà y tá Mễ nhận ra anh đấy, lần sau nhớ giữ mối quan hệ nhé.”
“Có điều tôi nhận ra chị không phải vì anh Minh Sâm đâu.” Tô Nhuyễn nhiệt tình đến lạ, nói: “Chị Bạch à, chị vẫn chưa biết đâu nhỉ, hai chúng ta học cùng một trường, lại còn chung một khoa nữa chứ, em là sinh viên năm nhất đấy ạ.”
Bạch Khả Hân thoáng ngạc nhiên, không ngờ Tô Nhuyễn cũng là sinh viên, lại còn học chung trường với mình. Vậy thì kế hoạch tiếp theo của cô ta càng dễ bề thực hiện hơn rồi …
Một tia u ám lướt qua đáy mắt cô ta, nhưng bên ngoài vẫn cố gắng trưng ra vẻ mặt khó xử, hiển nhiên đang chờ người khác chủ động hỏi han.
Nào ngờ Tô Nhuyễn lại như không thấy, cô bước tới gần, thân thiết khoác lấy cánh tay Bạch Khả Hân, cười tủm tỉm nói: “Chị Bạch ơi, đoàn trưởng Lộc nhà em là ân nhân cứu mạng của chị đó, vậy có phải chị nên chiếu cố em một chút không ạ?”
Cả người Bạch Khả Hân cứng đờ. Cô ta cực kỳ ghét bị người khác chạm vào cơ thể, nhưng vì đang ở trước mặt Lộc Minh Sâm, đành phải gượng gạo nở một nụ cười tươi: “Đương nhiên rồi, có chuyện gì cần giúp, cô cứ tìm tôi nhé.”
Tô Nhuyễn cười hì hì: “Vậy thì em sẽ thường xuyên ' làm phiền' chị Bạch rồi, mong chị đừng thấy phiền ạ.”
Bạch Khả Hân vẫn cười: “Không đâu mà.”
“Vậy thì tốt quá rồi.” Tô Nhuyễn lại nở nụ cười tươi rói, thẳng thắn mở lời: “Thật ra, em biết chuyện về mấy tin đồn giữa chị và anh Minh Sâm đó.”
Bạch Khả Hân sửng sốt. Cô ta không ngờ Tô Nhuyễn lại chủ động nhắc đến chuyện này.
Tô Nhuyễn nói tiếp: “Năm nay, vì quá lo lắng cho em, anh Minh Sâm mới tự mình đến trường chúng ta làm huấn luyện viên quân sự đó. Các bạn học trong trường đều biết anh ấy đã có bạn gái rồi. Chị có một tấm ảnh chụp chung với anh Minh Sâm phải không? Bức ảnh đó đã bị bạn cùng khóa em nhìn thấy, nên mọi người mới hiểu lầm chị là bạn gái của anh ấy.”
“Chuyện đó… Chị Bạch ơi, chị xem, chị có thể nghĩ cách để làm sáng tỏ chuyện này giúp em được không ạ?”
Trên mặt Bạch Khả Hân lại lộ ra vẻ khó xử, có vẻ hơi ngượng ngùng, cô ta nói: “ Tôi cũng định nói chuyện này đây.”
Cô ta nhìn Lộc Minh Sâm, hạ giọng nói tiếp: “Trong trường chúng em có một nam sinh khoa thể dục cứ lì lợm theo đuổi em mãi…”
“Lần trước anh ta còn theo dõi em, em đành phải nói với anh ta là mình đã có bạn trai, nhưng đối phương lại bảo chưa nhìn thấy người thì sẽ không tin. Em thật sự rất sợ… Nên muốn nhờ anh Minh Sâm giúp em một chút ạ.”
Vừa nói xong, cô ta lập tức giải thích với Tô Nhuyễn: “Em gái, em đừng hiểu lầm nhé, chị không có ý gì khác đâu. Chị bị bệnh tim, không thể kết hôn sinh con…” Nói tới đây, giọng cô ta nhỏ dần, trông vô cùng đáng thương.
Đáng tiếc, Tô Nhuyễn chẳng hề mảy may động lòng trắc ẩn. Cô thở dài, nắm lấy tay Bạch Khả Hân, nói: “Chị Bạch à, em biết chuyện chị yêu thầm anh Minh Sâm mà. Yên tâm, em sẽ không hiểu lầm đâu, chị không cần phải cảm thấy áy náy.”
“Con gái ai mà chẳng mơ mộng, muốn trách thì chỉ có thể trách anh Minh Sâm quá xuất sắc thôi. Người yêu thầm anh ấy nhiều lắm, chị Bạch cũng chỉ là một trong số đó thôi mà.”
Y tá Mễ phải nắm chặt gấu áo, cố gắng lắm mới không bật cười thành tiếng. Cô Tô Nhuyễn này...
Quả nhiên, cô thấy Bạch Khả Hân đã giận đến tím mặt, tay ôm ngực, sắc mặt tái mét. Nhưng dường như Tô Nhuyễn không nhìn thấy, vẫn tiếp tục nói: “Chuyện của nam sinh kia cứ để em lo, em sẽ giải quyết giúp chị.”
“Còn về tin đồn, đàn chị cũng phải giúp đỡ em đó.” Như thể sợ Bạch Khả Hân hiểu lầm, cô lập tức giải thích: “Không phải em ghen tuông hay nhỏ nhen gì đâu, chủ yếu là vì việc này liên quan đến tiền đồ của anh Minh Sâm.”
“Chị cũng biết đấy, chúng em là quân nhân kết hôn. Lúc anh Minh Sâm còn là huấn luyện viên trong trường chúng ta, vì chuyện tố cáo mà gây thù chuốc oán với người khác, nếu tin đồn này mà truyền tới tai lãnh đạo, sẽ trở thành vấn đề tác phong của anh Minh Sâm, nếu không xử lý khéo léo, sợ là anh ấy sẽ bị khai trừ quân tịch.”
“Đàn chị, chị coi anh Minh Sâm là ân nhân cứu mạng nhiều năm như vậy, luôn trân trọng anh ấy trong lòng, chắc là không muốn thấy anh ấy phải chịu thương tổn đâu nhỉ?”
Bạch Khả Hân mím môi, nhận ra cô gái trước mắt cũng rất lợi hại, vậy mà có thể đẩy cô ta vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nếu cô ta không đứng ra làm sáng tỏ, chẳng khác nào muốn hại Lộc Minh Sâm…
Nhưng mà, bảo cô ta phải đồng ý, sao có thể cam tâm được?