Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 346: Hẹn hò

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Thấy Bạch Khả Hân chần chừ mãi không lên tiếng, Tô Nhuyễn thở dài: “Cũng phải. Tuy rằng là việc nhỏ, nhưng sức khỏe chị không tốt, e rằng chị cũng không thể làm được.”

“Thôi, chuyện này cũng để em giải quyết vậy.”

Lộc Minh Sâm nói: “Quả nhiên vẫn là em có năng lực nhất.”

Tô Nhuyễn cười đắc ý: “Nếu em không có năng lực, anh có thể cưới em sao?”

Bạch Khả Hân bị đội mũ vô năng:…

Lộc Minh Sâm nói: “Anh cảm thấy chuyện này cũng không phải phiền phức gì, để anh tới trường học một chuyến, tự mình đứng ra làm sáng tỏ là được.”

Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn Bạch Khả Hân một cái, nói: “Như vậy sẽ làm khó đàn chị, bởi vì chính chị ấy nói với mọi người anh là bạn trai chị ấy, kết quả bị phát hiện ra là nói dối, đàn chị sẽ rất mất mặt.”

Lộc Minh Sâm xoa đầu Tô Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, em đó, quá thiện lương rồi.”

Bạch Khả Hân:……

Tô Nhuyễn cảm thán: “Vốn dĩ em định khiêm tốn một chút, nếu để mọi người biết em là vợ anh, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị một đám người vây xem, sợ là có chuyện gì cũng sẽ tới tìm em.”

“ Nhưng mà tiền đồ của anh vẫn quan trọng hơn.”

“Dù sao chuyện này cũng không có gì khó, em mang giấy đăng ký kết hôn của chúng ta tới trường học là được rồi.”

Tô Nhuyễn nhìn Bạch Khả Hân: “Nếu người khác hỏi tới, chị cứ đẩy mọi lỗi lầm lên người em là được, nói em cướp bạn trai chị, anh Minh Sâm yêu em, vô tình vứt bỏ chị.”

“Như vậy, cùng lắm anh Minh Sâm chỉ có tì vết về đạo đức, sẽ không tồn tại vấn đề tác phong. Chị cũng chỉ trở thành người đáng thương bị phụ tình…”

Tay y tá Mễ vò vạt áo đã nhăn nhúm, cố gắng lắm mới không bật cười thành tiếng. Người đáng thương bị vứt bỏ… Nghe thật khôi hài!

Quả nhiên, Bạch Khả Hân đã lập tức cắn răng nói: “Không phải đàn em muốn khiêm tốn sao? Chuyện này cứ để chị làm sáng tỏ đi!”

Hai mắt Tô Nhuyễn sáng lên: “Thật ạ?”

Hỏi xong lại lo lắng nhìn đối phương: “Chị làm được không đấy?”

Bạch Khả Hân nhìn Lộc Minh Sâm, dứt khoát đáp: “Được!”

Sau khi đồng ý làm sáng tỏ, Bạch Khả Hân thuận thế hỏi: “Hai người định về trường học à?”

Tô Nhuyễn khoác tay Lộc Minh Sâm, cười tươi rói: “Hiếm hoi lắm mới có thời gian rảnh, đương nhiên phải tranh thủ ra ngoài hẹn hò chứ!”

Lộc Minh Sâm dứt khoát cáo từ: “Chúng tôi xin phép đi trước đây. Còn về mấy ‘vệ tinh’ đang đeo bám cô, nếu cô thấy khó giải quyết thì cứ tìm Tô Nhuyễn. Cô ấy rất tháo vát, chắc chắn sẽ có cách giúp cô đấy.”

Bạch Khả Hân cắn môi, nói lí nhí: “Không cần đâu. Cô ấy là đàn em, sao em có thể không biết ngượng mà nhờ vả như vậy được. Thôi, để em tự nghĩ cách khác.”

Y tá Mễ đi cùng Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn ra ngoài, đi được một đoạn khá xa mới không nhịn được mà bật cười, giơ ngón tay cái lên với Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn, cô giỏi thật đấy!”

Tô Nhuyễn đắc ý đáp: “Chuyện nhỏ như con thỏ thôi mà.”

Lộc Minh Sâm cũng nhìn cô, khóe môi nở một nụ cười ấm áp.

Bạch Khả Hân đứng phía sau, nhìn ánh mắt dịu dàng chưa bao giờ thấy trên gương mặt Lộc Minh Sâm, trong lòng nghẹn lại đến khó thở. Rõ ràng… rõ ràng anh Minh Sâm vẫn luôn đặc biệt với cô ta mà.

“Cô gì ơi, cô có ổn không?” Một giọng hỏi dịu dàng vang lên bên cạnh, chất chứa sự lo lắng.

Bạch Khả Hân quay đầu, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đã đỡ cô trước đó. Cô ta nhíu mày, không muốn để ý đến đối phương, định rời đi thì lại nghe người đàn ông kia hỏi: “Cô quen Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm à?”

Bạch Khả Hân dừng bước: “Anh cũng quen họ sao?”

Hoắc Hướng Dương cười nói: “Vợ tôi là em họ của Tô Nhuyễn. Tính ra thì tôi với Lộc Minh Sâm có thể xem là anh em cột chèo đấy.”

……

Ra khỏi bệnh viện, Lộc Minh Sâm đưa Tô Nhuyễn đi ăn trước. Sáng sớm cô đã để bụng rỗng đến kiểm tra sức khỏe, giờ thì đói meo rồi.

Chiếc xe rẽ trái rẽ phải, luồn lách vào một con ngõ nhỏ, tìm thấy một quán ăn không mấy nổi bật.

Sau khi món ăn được dọn lên, Tô Nhuyễn vừa nếm một miếng đã kinh ngạc thốt lên: “Mùi vị không tệ chút nào! Sao anh biết được chỗ này vậy?”

Thấy cô vui vẻ như thế, khóe miệng Lộc Minh Sâm cũng khẽ cong lên: “Cao Phong mách đấy. Tên đó ham ăn ham chơi, biết rất nhiều quán ngon lành. Lần sau anh sẽ dẫn em tới những chỗ khác nữa.”

Tô Nhuyễn khẽ rũ mắt. Cô biết Lộc Minh Sâm là kiểu người gần như chẳng màng đến vật chất, mọi thứ đều ưu tiên sự đơn giản, tiện lợi. Vậy mà giờ đây, mọi sự thay đổi này hiển nhiên đều là vì cô.

“Cao Phong còn nói canh gà ở đây là ngon nhất. Hôm nay em rút m.á.u kiểm tra, ăn chút canh này cho bổ sung dinh dưỡng.”

Nhìn bát canh gà nghi ngút khói đặt trước mặt, Tô Nhuyễn cũng gắp cho Lộc Minh Sâm một miếng thịt khô: “Món này cũng rất ngon, anh nếm thử xem.”

Lộc Minh Sâm ngừng tay, nhìn Tô Nhuyễn, khóe môi đuôi mắt đều tràn đầy ý cười.

Tô Nhuyễn bị anh nhìn đến mức không hiểu sao có chút ngượng ngùng: “Mau ăn đi thôi.”

Thấy Lộc Minh Sâm cúi đầu ăn cơm, Tô Nhuyễn mới nhẹ nhàng thở ra. Cô đang định ăn canh thì cảm nhận được thứ gì đó chạm vào chân mình. Cúi đầu xuống, cô thấy đôi giày da màu đen của anh. Tô Nhuyễn lại ngẩng lên nhìn người đối diện.

Nhưng người đàn ông kia dường như không hề hay biết, vẫn ăn rất say sưa.

Tô Nhuyễn đảo mắt qua đôi tai đã đỏ ửng của anh, không nói gì, cũng không hề né tránh.

Sau đó, hai người gần như chìm trong yên lặng, ăn hết bữa cơm.

Khi tính tiền, bà chủ quán nghi hoặc hỏi: “Trong phòng nóng lắm hả? Sao mặt mũi hai đứa đều đỏ bừng lên thế kia?”

Mặt Tô Nhuyễn không đổi sắc: “Dạ chỉ là bọn cháu uống canh nóng thôi ạ, canh nhà thím ngon thật đấy.”

Bà chủ tươi rói mặt mày: “Hoan nghênh lần sau lại ghé nhé!”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 346: Hẹn hò