Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 347: Cơ hội dành cho người có chuẩn bị

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Ra khỏi quán ăn, Lộc Minh Sâm nói: “Gần đây có một rạp chiếu phim, chúng ta đi xem phim nhé?”

Tô Nhuyễn lườm anh. Gã này đúng là biết “thuận nước đẩy thuyền” thật.

Nhìn anh thành thạo tìm đường đến rạp chiếu phim, Tô Nhuyễn không nhịn được hỏi: “Anh chuẩn bị kỹ càng thật đấy nhỉ?”

Lộc Minh Sâm mỉm cười: “Cơ hội luôn dành cho những người có sự chuẩn bị mà.”

Chỉ cần cô gật đầu, tất cả mọi thứ đều đã sẵn sàng.

Chính sự kiên định ấy đã thôi thúc cô không thể không đối mặt với tình yêu anh dành cho mình.

Đúng lúc một suất chiếu phim vừa kết thúc, rất nhiều cặp đôi trai gái tựa sát vào bạn trai mình. Tô Nhuyễn nghe thấy một nam sinh đang an ủi bạn gái: “Phim thôi mà, không sao, lát nữa anh đưa em về.”

Người đàn ông trung niên đang xếp hàng mua vé kế bên khẽ cười thấu hiểu: “Chậc chậc, giới trẻ bây giờ…”

Thấy ánh mắt Lộc Minh Sâm dừng trên tấm bảng ghi tên phim “Cương Thi Chí Tôn”, Tô Nhuyễn nhỏ giọng trêu chọc: “Dám chọn phim đó, anh c.h.ế.t chắc!”

Lộc Minh Sâm vờ vịt vô tội: “Không phải, anh chỉ xem tóm tắt mà thôi. Vậy chúng ta xem “Thiện nữ u hồn” nhé? Phim này là phim tình cảm đấy.”

Tô Nhuyễn bật cười, trêu chọc: “Anh nghĩ em là ngốc sao?”

Cuối cùng hai người xem phim “Hoàng Phi Hồng”. Trong phòng chiếu tối tăm, Lộc Minh Sâm lặng lẽ nắm lấy tay Tô Nhuyễn, mãi đến khi bước ra khỏi rạp, khóe môi anh vẫn vương nụ cười dịu dàng.

Xem phim xong, cả hai quay về tứ hợp viện một chuyến để thăm dì Phúc và Hoàng Tiểu Thảo.

Rõ ràng là cả hai sống chung rất hòa hợp, Hoàng Tiểu Thảo sắc mặt hồng hào, tràn đầy nhiệt huyết, việc đạp máy may cũng đã thành thạo.

Dì Phúc cười nói: “Mỗi ngày đều làm được khoảng năm trăm chiếc dây buộc tóc kiểu đơn giản. Cứ theo đà này, mỗi tháng có thể kiếm được hai ba trăm.”

Cả khuôn mặt Hoàng Tiểu Thảo rạng rỡ hẳn lên, cô chưa bao giờ tự tay kiếm được nhiều tiền đến thế.

Tô Nhuyễn nói: “Vẫn phải chú ý tới sức khỏe, đứa bé trong bụng là quan trọng nhất.”

Hoàng Tiểu Thảo xoa bụng, hạnh phúc nói: “ Tôi hiểu.”

Khi đưa Tô Nhuyễn về trường học, Lộc Minh Sâm nói: “Ngày mai Triệu Lôi xuất viện rồi, anh sẽ đi đón cậu ta về. Sau này em không cần tất bật chuyện chợ búa nữa.”

“Việc tìm người giúp việc cũng có tin tức rồi, có lẽ một hai tuần nữa là có thể bắt đầu làm. Em chuẩn bị dần là vừa.”

Tô Nhuyễn gật đầu, cô phát hiện ra từ sau khi có Lộc Minh Sâm hỗ trợ, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, gần như chỉ cần làm tốt khâu quy hoạch là đủ.

Xe dừng lại ở trạm xe buýt, cả hai vẫn tách ra tại đây như mọi khi, nhưng lần này lại vương vấn hơn một chút.

Lộc Minh Sâm tháo dây an toàn, khẽ cúi người qua ôm lấy cô: “Có chuyện gì thì nhớ gọi cho anh, tuần sau gặp lại.”

Thấy Tô Nhuyễn gật đầu, lúc này Lộc Minh Sâm mới buông cô ra, xoa đầu cô nói: “Đi thôi.”

Tô Nhuyễn vừa định xuống xe, bỗng như nhớ ra điều gì đó, cô lại xoay người lại: “À, đúng rồi!”

Lộc Minh Sâm tưởng cô còn có việc: “Làm sao vậy?”

Anh chợt thấy Tô Nhuyễn thò tay vào túi tìm kiếm, rồi giơ ngón cái và ngón trỏ chéo nhau, hướng về phía anh: “Tạm biệt!”

Nói xong, cô đi thẳng, bỏ lại Lộc Minh Sâm ngơ ngác không hiểu gì.

Đi được vài bước, Tô Nhuyễn mới phản ứng lại mình vừa làm gì, rồi không nén được mà che mặt mình lại.

Đúng là… Sao cô cũng bắt đầu trẻ con như anh thế này?

May mà hiện tại xu hướng "bắn tim" này chưa phổ biến, chắc Lộc Minh Sâm không hiểu đâu nhỉ?

Buổi tối, trong ký túc xá sinh viên nghiên cứu sinh Đại học Quốc phòng.

Cao Phong vừa về phòng ký túc đã trông thấy Lộc Minh Sâm đang ngây người nhìn chằm chằm hai ngón tay mình.

Anh ta hỏi: “Làm sao vậy? Đây là động tác chỉ huy mới nhất sao? Có ý nghĩa gì đặc biệt à?”

Tôn Siêu lắc đầu: “Ai mà biết được, từ lúc về phòng đến giờ anh ta cứ thế mãi.”

Lộc Minh Sâm xoay người lại, bắt chước động tác lúc nãy của Tô Nhuyễn, anh thò tay vào túi, rồi giơ ra "bắn tim" về phía Cao Phong và Tôn Siêu: “Làm như vậy có ý nghĩa gì?”

Cao Phong nói: “Đòi tiền?”

Tôn Siêu nói: “Giả vờ đưa tiền?”

Lộc Minh Sâm lại cảm thấy không phải ý đó.

Không biết là Bạch Khả Hân lo Lộc Minh Sâm sẽ ghét bỏ sự vô năng của cô ta, hay sợ Tô Nhuyễn trực tiếp đứng ra làm sáng tỏ, chỉ vài ngày sau, tin đồn về anh đã được dập tắt.

Vẫn là Triệu Yến Yến, người có tin tức nhanh nhạy nhất, kể lại đầu tiên: “Bạn gái của thầy Lộc không phải đàn chị Bạch đâu. Chị ấy chỉ là ân nhân cứu mạng của thầy ấy thôi.”

Qua lời Bạch Khả Hân, cuộc gặp gỡ định mệnh của hai người họ trở nên đặc sắc hơn rất nhiều. Cô kể lại mình đã ra khỏi cửa và bị lũ lưu manh trêu ghẹo như thế nào, suýt chút nữa thì bị kéo đi ra sao, rồi Lộc Minh Sâm xuất hiện như một anh hùng từ trên trời giáng xuống, không màng tất cả ôm cô ta đang ngất xỉu chạy như bay tới bệnh viện, cứu cô ta một mạng...

Những người nghe đều không khỏi kích động, hận không thể chứng kiến một cái kết đẹp như mơ giữa hai người. Nhưng rồi, Bạch Khả Hân kết luận rằng, vì bệnh tật ốm yếu, cô không muốn liên lụy đối phương, nên chỉ có thể chôn giấu tình yêu thầm kín trong lòng.

Thế nhưng, hiện tại cô ta đã đi một vòng từ cõi c.h.ế.t trở về, sức khỏe đã tốt lên nhiều, không ngờ anh ấy đã kết hôn với người khác rồi.

Vì vậy, cô hy vọng các bạn học đừng nói lung tung nữa, giáo quan Lộc là quân nhân, những chuyện thị phi này sẽ ảnh hưởng tới con đường thăng tiến của anh ấy.

Triệu Yến Yến vẫn tiếc nuối thay Bạch Khả Hân: “… Nếu không phải chị Bạch bị bệnh tim, nói không chừng hai người họ đã ở bên nhau từ lâu rồi. Nghe nói cha chị Bạch là sư trưởng quân khu đó, hai bên coi như môn đăng hộ đối, đáng tiếc tạo hóa trêu người.”

Lý Quyên vẫn nhìn rõ bản chất vấn đề như mọi khi: “Thế là, giáo quan Lộc đã kết hôn rồi à? Không phải có bạn gái, mà là đã có vợ sao?”

“ Đúng vậy.”

Triệu Yến Yến nói tiếp: “Chị Bạch cũng biết chuyện này. Chị ấy nói hôn sự là do người lớn trong nhà sắp đặt, cô gái kia đến từ một huyện thành hẻo lánh, vẻ ngoài thì rất xinh đẹp, nhưng cũng rất có tâm cơ. Hình như là giáo quan Lộc bị đối phương mê hoặc rồi.”

Tô Nhuyễn khẽ nhướng mày. Cô đã đoán trước được Bạch Khả Hân sẽ không cam tâm chịu thua, nhưng không ngờ cô ta lại công khai tuyên chiến với mình đến mức này.

Phải biết rằng hôn nhân giữa Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm là thật. Chỉ cần Lộc Minh Sâm tự mình đứng ra làm sáng tỏ, là ý đồ xấu của Bạch Khả Hân lập tức bị chọc thủng, đến lúc đó người xấu mặt chính là cô ta.

Ốm yếu như vậy mà còn thi đỗ Đại học Sư phạm Yến Kinh, lại còn được y tá Mễ khôn khéo đánh giá một câu là "âm hiểm", hiển nhiên đối phương không phải loại người ngu xuẩn. Đó là lý do Tô Nhuyễn mới yên tâm để cô ta tự đứng ra làm sáng tỏ mọi chuyện.

Mà hiện tại cô ta khiêu khích công khai như vậy, chẳng lẽ lại có tin tức gì mới mẻ mà mình chưa biết?

Tô Nhuyễn nheo mắt lại, ánh mắt ẩn chứa một tia sắc lạnh.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 347: Cơ hội dành cho người có chuẩn bị