Triệu Yến Yến hầm hừ trở về phòng học, giọng bực tức: “Cứ tưởng chị ta là người tốt thật, vẻ ngoài xinh đẹp thế kia, ai ngờ lại cay nghiệt đến vậy. Cha chị ta là sư trưởng thì ghê gớm lắm sao? Cứ như thể chúng ta đến nói chuyện với chị ta cũng chẳng xứng vậy.”
Lý Na bĩu môi khinh khỉnh: “Giờ thì tớ thấy, huấn luyện viên của chúng ta chắc chắn chẳng ưa nổi hạng người như thế đâu. Nhất định là chị ta không theo đuổi được Giáo quan Lộc, nên mới bày đặt chuyện yêu thầm vì bệnh tật gì đó ấy mà.”
Lý Quyên cũng tiếp lời: “Tớ đã muốn nói từ lâu rồi, không thể nào tin nổi mấy cái lời bịa đặt của chị ta về vợ Giáo quan Lộc được. Nào là Giáo quan Lộc bị cô ấy mê hoặc đủ kiểu, Giáo quan Lộc đường đường là trung tá cơ mà, đâu phải thằng ngốc!”
Triệu Yến Yến hừ một tiếng rõ to, khinh bỉ ra mặt: “Chắc chắn là do ghen ghét người ta đấy mà!”
Tô Nhuyễn gật đầu tán thành, khẽ nhếch môi: “Các cậu nói rất đúng.”
Hôm nay, đa số bạn học vây xem đều có chung suy nghĩ với những người bạn cùng phòng của Tô Nhuyễn. Đàn chị Bạch Khả Hân trong truyền thuyết, hóa ra lại là một người cao cao tại thượng, khinh thường hết thảy những bạn học bình thường.
Ngay lúc này, cho dù Bạch Khả Hân có tự mình tới xin lỗi Tô Nhuyễn, thì ấn tượng tiêu cực này vẫn khó lòng xóa nhòa. Bởi vì, một lời xin lỗi vào lúc này chẳng khác nào đang diễn trò, ai mà tin được cơ chứ?
Mấu chốt là, trong tình huống bình thường, khả năng chuyện này chỉ lan truyền trong một phạm vi nhỏ. Thế nhưng, sức sát thương từ một vật riêng tư nhạy cảm như băng vệ sinh lại quá lớn, đã làm tăng thêm tính chất buôn chuyện và sự hiếu kỳ của đám đông, khiến tốc độ lan truyền thông tin của mọi người lập tức tăng vọt.
Vốn dĩ Bạch Khả Hân đã từng bảo lưu kết quả học tập một năm, nên bạn bè trong lớp không có nhiều. Sau chuyện này, cô ta muốn dung nhập vào tập thể, hay kêu gọi mọi người làm bất cứ điều gì cũng sẽ chẳng dễ dàng gì nữa.
Trong khi đó, tâm trạng của Tô Nhuyễn lại vô cùng phấn khởi.
Về phía Bạch Khả Hân, mọi chuyện hiển nhiên là hoàn toàn trái ngược. Cô ta cũng nhanh chóng ý thức được điểm này thông qua thái độ xa lánh của các bạn học, trong lòng cuộn trào một cơn tức giận ngút trời.
Vốn dĩ, bước đầu tiên trong kế hoạch thâm độc của cô ta là hủy hoại thanh danh của Tô Nhuyễn, khiến tất cả mọi người khinh thường, phỉ nhổ cô ấy, và tin rằng cô ấy không xứng với Giáo quan Lộc.
Đợi đến khi mọi chuyện lên men tới một mức độ nhất định, cô ta sẽ tố cáo lên quân khu về những "chuyện lung tung rối loạn" mà Tô Nhuyễn "mắc phải".
Đến lúc đó thì sao chứ? Dù Tô Nhuyễn đã kết hôn thì sao? Là quân hôn thì có thể làm được gì? Quân hôn chỉ bảo vệ quân nhân, chứ không bảo vệ người vợ không đủ phẩm hạnh như Tô Nhuyễn.
Tô Nhuyễn không đủ phẩm hạnh, còn dám làm ra chuyện có lỗi với Giáo quan Lộc, cưỡng chế ly hôn vẫn còn là nhẹ nhàng chán!
Chỉ là cô ta không ngờ rằng, ngay bước đầu tiên đã thất bại thảm hại đến vậy! Đúng là đã quá xem nhẹ Tô Nhuyễn rồi!
Vừa nghĩ đến đây, Bạch Khả Hân liền sa sầm mặt. Sau khi suy tư một lúc, tan học cô ta không trở về chỗ ở bên ngoài trường, mà thẳng tiến đến phòng làm việc của hội trưởng hội sinh viên.
Hội sinh viên trong trường vốn là một tổ chức lâu đời và có uy tín, vậy nên hội trưởng hội sinh viên cũng sở hữu một phòng làm việc riêng biệt.
Bạch Khả Hân đẩy cửa bước vào, lập tức trông thấy bốn năm người đang ngồi bên trong xì xào bàn tán điều gì đó. Thấy cô ta xuất hiện, tất cả mọi người đều lập tức ngậm miệng. Chỉ có Phong Cảnh Diệp ngượng ngùng lên tiếng chào: “Khả Hân.”
Chẳng cần phải nghĩ ngợi nhiều cũng biết, họ chắc chắn đang bàn tán về chuyện xảy ra hai hôm trước.
Sắc mặt Bạch Khả Hân tối sầm lại, lộ rõ vẻ không vui.
Chàng trai với làn da rám nắng, dáng người cao ráo ngồi giữa đám đông, cười xòa hỏi: “Ai lại dám chọc giận Khả Hân của chúng ta vậy?”
Ngoài Phong Cảnh Diệp ra, mấy người khác đều đứng dậy tự động lui sang một bên. Một nữ sinh trong số đó còn kéo ghế giúp Bạch Khả Hân, đặt ngay giữa Phong Cảnh Diệp và anh chàng kia.
Sắc mặt Bạch Khả Hân dịu bớt được đôi chút, cô ngồi xuống, bĩu môi khẽ hừ một tiếng: “Không phải các cậu đang bàn tán chuyện của tôi đó sao?”
Cố Tuấn Phi ngượng nghịu đáp: “Thôi mà, cậu đừng giận nữa. Chuyện này chẳng qua chỉ là hiểu nhầm thôi mà? Bọn tớ đang bàn xem nên giúp cậu làm sáng tỏ thế nào đây, hay là ngày mai tớ tìm cô bạn đó nói chuyện nhé?”
“Ai bảo tôi hiểu nhầm chứ? Tại sao tôi không hiểu nhầm người khác, mà lại chỉ hiểu nhầm cô ta?”
Bạch Khả Hân tức tối nói: “Cố Tuấn Phi, ngay cả cậu cũng nghĩ tôi là loại người khinh thường người khác sao?”
Cố Tuấn Phi sửng sốt: “Có ý gì? Cô bạn đó cố ý hãm hại cậu à? Vì sao? Hai người đâu quen biết …”
Bạch Khả Hân nói tiếp: “Ai nói không quen biết? Chính vì quen biết, biết cô ta không phải hạng tốt lành gì nên tôi mới không muốn cô ta tiếp cận. Ai ngờ cô ta lại dám phản đòn tôi.”
Bạch Khả Hân càng nghĩ càng tức: “Thảo nào cô ta lại lừa được một đám người xoay như chong chóng, đúng là lắm mưu nhiều kế!”
Cố Tuấn Phi nhíu mày: “Tại sao cô ta lại phải gài bẫy cậu?”
Bạch Khả Hân giả bộ ấm ức: “Ai mà biết được chứ, chắc là vì cô ta biết tôi chán ghét cô ta rồi.”
“Rốt cuộc người đó là ai? Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?” Phong Cảnh Diệp hỏi.
Bạch Khả Hân liếc nhìn anh ta một cái: “Nhắc đến thì cậu cũng quen đó, tên Tô Nhuyễn. Nghe nói cậu từng theo đuổi cô ta à?”
Cố Tuấn Phi lập tức tiếp lời, cười ha ha nói: “À, là cô gái đã từ chối thiếu gia Phong đó sao? Hình như còn nói là không thích kiểu người như cậu ấy nữa chứ.”