Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 352: Hứa Văn - Trưởng phòng tin tức (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Khi hai người tới tứ hợp viện, Triệu Lôi đã chờ sẵn.

Vì Tô Nhuyễn đã gọi điện thoại báo trước, hôm nay anh ấy mặc một bộ quân phục chỉnh tề, dù phải chống nạng dưới cánh tay và đã mất một bên chân, nhưng vẫn đứng thẳng tắp đầy kiêu hãnh.

Nhìn thấy Hứa Văn, anh ấy hơi ngượng ngùng: “Chào cô.”

Tô Nhuyễn giới thiệu: “Anh ấy là Triệu Lôi. Bốn tháng trước, anh bị thương nặng khi làm nhiệm vụ bảo vệ biên giới, và mới xuất viện cách đây vài hôm.”

Hứa Văn kính cẩn: “Chào đồng chí Triệu!”

Triệu Lôi càng thêm ngượng, anh ấy gãi đầu: “Cái đó… Tô Nhuyễn chỉ nói muốn phỏng vấn tôi, nhưng tôi … tôi thật sự chẳng có gì đáng để phỏng vấn cả.”

Tô Nhuyễn mỉm cười nói: “Ai nói không có chứ? Anh có thể cảm thấy không có gì, nhưng với chúng tôi, anh chính là một người anh hùng 'đầu đội trời, chân đạp đất'."

“Có rất nhiều người chúng tôi chưa từng có cơ hội biết tên, nhưng ít ra chúng tôi biết rằng họ là những anh hùng. Vì vậy, em muốn nói ra để mọi người ghi nhớ. Và em cũng muốn những chiến hữu có hoàn cảnh giống anh biết rằng: Mọi người vẫn luôn ghi nhớ công ơn của họ, biết rằng họ đã hy sinh và cống hiến vì chúng ta.”

“Hơn nữa, một mình em thì không thể làm được gì nhiều, nhưng nếu để mọi người biết đến câu chuyện của anh, có lẽ sẽ có càng nhiều người hơn nữa dang tay giúp đỡ những người anh hùng như anh.”

Hốc mắt Triệu Lôi đỏ ửng: “Cảm ơn cô, Tô Nhuyễn.”

Tô Nhuyễn cười đáp: “Là chúng tôi mới phải cảm ơn anh.”

Tô Nhuyễn sắp xếp cho họ phỏng vấn trong căn phòng yên tĩnh ở phía đông. Còn cô, cô đến xưởng nhỏ để sắp xếp lại hàng hóa và tài liệu.

Quả nhiên Lộc Minh Sâm rất đáng tin cậy. Trước đó anh đã nói sẽ nhờ người nhập hàng giúp cô, và hai đợt hàng trước đó đã được gửi đến tận nơi qua đường bưu điện. Căn phòng nhỏ phía nam rộng mười mét vuông giờ đã chật kín.

Không chỉ có nguyên liệu làm trang sức, mà cả vải vóc, dây thun và các phụ liệu linh tinh khác cũng đã có đủ. Ở phương Nam, những thứ này rẻ hơn phương Bắc rất nhiều, nhờ đó đã tiết kiệm được không ít chi phí cho cô.

Dù có thuê thêm hai công nhân nữa, lượng hàng này chắc cũng đủ để duy trì sản xuất trong hơn nửa năm.

Đến giữa trưa, Triệu Lôi và Hứa Văn bước ra khỏi phòng phỏng vấn. Hốc mắt Hứa Văn đỏ hoe, cô nhìn Tô Nhuyễn, giọng nói đầy nghiêm túc: “Em Tô, em cũng thật sự rất tuyệt vời."

Tô Nhuyễn mỉm cười: “Em chỉ là có cơ hội tiếp xúc với các anh ấy mà thôi. Em tin, nếu là chị, chị cũng sẽ làm điều tương tự.”

Hứa Văn thở dài: “Vậy thì em quá khen chị rồi. Cho dù chị có muốn giúp, e rằng cũng có lòng nhưng lực bất tòng tâm.”

Tô Nhuyễn cười nhẹ: “Chị lại tự coi nhẹ bản thân rồi. Việc em làm có lẽ chỉ giúp được một cá nhân, nhưng ngòi bút của chị lại có thể giúp đỡ rất nhiều người.”

“Hơn nữa, công việc mà em sắp xếp cho họ cũng chẳng được coi là nghề nghiệp danh giá gì.”

Như thể chợt nhớ ra điều gì, Hứa Văn nói thêm: “Đừng nghĩ ngợi nhiều. Nghề nghiệp nào cũng đáng trân trọng, chẳng phân biệt sang hèn. Có những công việc tưởng chừng cao sang, nhưng thực tế lại chẳng thể sánh bằng công việc em đang làm đâu.”

Sau đó, Tô Nhuyễn dẫn Hứa Văn đi tham quan khu vực làm việc của họ. Khi biết mấy thứ này đều do chính tay cô làm, Hứa Văn kinh ngạc thốt lên: “Thật sự rất khéo tay! Tinh xảo và đẹp mắt vô cùng.”

Tô Nhuyễn tặng cô một đôi hoa tai nhỏ. Hứa Văn định từ chối, nhưng Tô Nhuyễn mỉm cười nói: “Coi như kỷ niệm nhỏ cho lần phỏng vấn này, em nhé.”

Nghe vậy, Hứa Văn lúc này mới chịu nhận lấy, trịnh trọng nói: “Được rồi, chị sẽ ghi nhớ ngày hôm nay.”

Chụp ảnh cho Triệu Lôi xong, Hứa Văn nói: “Ngày mai hai người sẽ ra chợ bán hàng đúng không? Chị đi cùng để quay chụp một chút tư liệu thực tế được chứ?”

“Đương nhiên là được rồi, vô cùng hoan nghênh ạ.”

Hứa Văn cười đáp: “Chị sẽ không quấy rầy hai người đâu, hai người cứ làm việc như bình thường là được. Chị chụp ảnh xong sẽ đi ngay.”

Sáng sớm hôm sau, Tô Nhuyễn đi thẳng từ trường học ra chợ.

Tô Nhuyễn mới chỉ dẫn dắt Triệu Lôi một lần khi anh ta đến thăm Hoàng Tiểu Thảo. Sau khi xuất viện, anh ta đã tự mình đi bán một lần, nhưng dù sao cũng mới bắt đầu làm nên vẫn chưa quen việc lắm. Tô Nhuyễn định hướng dẫn anh ta thêm hai lần nữa.

Khi cô đến nơi, Triệu Lôi đã dọn xong sạp hàng. Tô Nhuyễn lại chỉ cho anh ta vài kỹ thuật bày biện sản phẩm cho đẹp mắt. Khi lượng người lui tới đông dần, họ bắt đầu rao hàng.

Bán được nửa buổi, Tô Nhuyễn trông thấy Hứa Văn. Quả đúng là đối phương không đến quấy rầy, chỉ lặng lẽ chụp ảnh từ nhiều góc độ, rồi gật đầu chào tạm biệt trước khi rời đi.

Có điều, ngoài Hứa Văn ra, Tô Nhuyễn còn phát hiện ra một đám người khác cũng đang bí mật chụp ảnh cô.

Cố Tuấn Phi, đang ẩn mình giữa dòng người tấp nập, bất chợt thấy cô gái trong ống kính camera khẽ cong môi cười về phía mình. Tim anh ta đập chệch một nhịp, giật mình đến mức vô thức buông lỏng tay cầm máy ảnh.

Bạch Khả Hân mặc một bộ áo gió dài, đội mũ đeo khẩu trang, bao bọc bản thân kín mít. Thấy vậy, cô ta hỏi: “Làm sao thế? Đã chụp được chưa?”

Cố Tuấn Phi chần chừ nói: “Khả Hân, có phải cậu hiểu lầm cô ấy không? Sao tôi cứ cảm thấy cô ấy không giống loại người ham hư vinh nhỉ?”

“Trên mặt người xấu sẽ viết rõ ‘ tôi là người xấu ’ sao?” Bạch Khả Hân nhíu mày: “Sao thế? Cậu không tin tôi à?”

Cố Tuấn Phi nói: “Không phải thế, chỉ là cảm thấy với khuôn mặt của cô ta, tùy tiện quyến rũ một tên nhà giàu nào đó là có tiền tiêu rồi, cần gì phải làm công việc vất vả như vậy.”

Bạch Khả Hân cười khẩy: “Cho nên mới nói cô ta thông minh. Nếu cô ta cứ ba phải, chân đạp nhiều thuyền, thì e là sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp đâu. Nhưng nếu biết ngụy trang thành một cô gái có tài, có ý chí, thì lại khác. Những kẻ nhẹ dạ như cậu, chẳng phải sẽ tự động sa vào lưới tình sao? Cậu xem, giờ không phải cậu cũng đã xiêu lòng rồi đấy thôi?”

Phong Cảnh Diệp nhận lấy máy ảnh, điều chỉnh tiêu cự. Rất nhanh, hình ảnh cô gái trong ống kính đã trở nên sắc nét lạ thường.

Cô đang cúi đầu vấn tóc cho một cô gái trẻ tuổi. Dưới ánh nắng, gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần của cô như được bao bọc bởi một vầng sáng dịu nhẹ. Vài sợi tóc mai nghịch ngợm khẽ bay bay theo động tác của cô.

Những ngón tay thon dài, uyển chuyển của cô thoăn thoắt luồn qua mái tóc màu hạt dẻ, chỉ vài động tác đã búi gọn thành một búi tóc xinh xắn. Sau đó, cô nở một nụ cười rạng rỡ, tươi tắn.

Sự kết hợp đầy mâu thuẫn giữa vẻ quyến rũ, nét ngây thơ và sự giỏi giang, tháo vát lại hài hòa một cách kỳ lạ trên người cô, tạo nên một sức hút độc đáo. Thật khó mà tưởng tượng được, cô gái ấy lại chỉ là một người bán hàng ở chợ.

Dường như đã phát hiện ra anh ta, đối phương liếc mắt nhìn qua. Đôi mắt nâu trong veo kia dường như ẩn chứa vẻ trào phúng, tựa như đang thưởng thức một màn kịch hề diễn ra trước mắt.

Phong Cảnh Diệp bất giác buông máy ảnh xuống. Cố Tuấn Phi vội vàng giật lấy, lần nữa hăng hái nói: “Nào nào, để tôi chụp thêm mấy tấm nữa!”

Chụp vài tấm cuối cùng, anh ta chợt nhận ra điều gì đó lạ: “Cái người đàn ông ngồi xe lăn cạnh cô ta là ai vậy?”

Bạch Khả Hân khinh khỉnh đáp: “Chắc là người làm thuê thôi. Người bình thường còn chẳng thèm mướn, chắc chắn là thuê người khuyết tật để được giá rẻ hơn. Đúng là biết tính toán ghê.”

Đợi chụp đủ ảnh cần thiết, cả bọn mới rời khỏi khu chợ tấp nập. Khi chuẩn bị quay về trường, họ bất ngờ đụng mặt Hứa Văn.

Bạch Khả Hân liền hỏi: “Chuyện này đâu có gì to tát, sao cậu tự mình tới vậy? Không phải cậu bảo sẽ sắp xếp đàn em nào đó đến sao?”

Hứa Văn nheo mắt nhìn cô ta một cái, rồi đáp: “ Tôi cảm thấy chuyện này rất quan trọng.”

Bạch Khả Hân ngỡ rằng Hứa Văn đang đánh giá cao mình, liền mỉm cười: “Cậu khách sáo quá. Tôi chỉ tình cờ biết chuyện này, tiện tay cung cấp cho cậu chút thông tin độc quyền thôi mà.”

Hứa Văn thản nhiên đáp: “Dù sao vẫn phải cảm ơn cô.” (Cảm ơn cô đã giúp tôi phát hiện ra tin tức quý giá này.)

Bạch Khả Hân lại hỏi tiếp: “Khi nào thì tin này sẽ được đăng?”

Hứa Văn nói: “ Tôi định làm thành một chuyên mục tuần san đặc biệt, dày hai trang báo lớn, có lẽ sẽ mất chút thời gian.”

Sau đó hai người chia tay. Nhìn theo bóng dáng Bạch Khả Hân khuất dần, Hứa Văn khẽ nhếch mép, nở một nụ cười đầy trào phúng.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 352: Hứa Văn - Trưởng phòng tin tức (2)