Cố Tuấn Phi ngoài mặt tỏ vẻ thờ ơ, không chút quan tâm, nhưng lại vô thức ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, dựng thẳng tai để nghe lén xem Tô Nhuyễn và bạn cùng phòng đang nói gì.
“Xe máy thuộc loại xe cơ giới, có thể tùy tiện ra vào trường học sao? Anh ta làm vậy có trái với nội quy trường học không?” Tô Nhuyễn hỏi.
Cố Tuấn Phi:…
Triệu Yến Yến cảm thán: “Cậu đúng là biết soi mói thật đấy.”
Tô Nhuyễn nói: “Chuyện liên quan đến an toàn của chúng ta, chiếc xe máy kia dù có quý giá cũng không quý bằng tính mạng.”
Cố Tuấn Phi trơ mắt nhìn Tô Nhuyễn và các bạn cùng phòng đi xa dần, không hề quay đầu lại nhìn thêm một lần nào. Ngoại trừ chiếc xe máy kia, anh ta không nhận được thêm một cái liếc mắt dư thừa nào từ cô.
Hừm, khó chơi thế nhỉ?
Hai nam sinh đi phía sau nhìn thấy sắc mặt của Cố Tuấn Phi, liếc nhau rồi bước đến.
“Tuấn Phi, cậu đừng để ý, cô ta giả vờ thôi.”
“ Đúng đó, lúc nãy ở cổng trường, cậu biết cô ta nói với nhỏ bạn cùng phòng là hôm nay cô ta đi đâu không?”
Cố Tuấn Phi hỏi ngay, vẻ mặt đầy hứng thú: “Đi đâu cơ?”
“Đi hẹn hò đó.”
Cố Tuấn Phi nhếch mép, nhướng mày thích thú: “Hẹn hò bày quán bán hàng rong với người tàn tật ư?”
Một nam sinh trong nhóm cười phá lên: “Chứ còn gì nữa! Xem ra Bạch Khả Hân nói không sai, cô gái này đúng là có chút ảo tưởng, thích khoe mẽ.”
Cố Tuấn Phi khẽ nhíu mày, dường như đang trầm ngâm điều gì đó.
Vài ngày sau, mọi người lần lượt nhận được thông báo phỏng vấn tại khoa Văn nghệ. Tô Nhuyễn cùng các bạn cùng phòng hối hả chạy tới tòa nhà giảng đường khoa Tiếng Anh.
Khi Tô Nhuyễn bước xuống lầu, dì quản lý ký túc xá gọi cô lại: “Tô Nhuyễn, có thư này!”
Tô Nhuyễn sửng sốt, chưa kịp đoán ra ai là người gửi. Nhưng khi nhìn thấy nét chữ quen thuộc trên bì thư, khóe môi cô bất giác cong lên một nụ cười rạng rỡ.
Thấy biểu cảm đó, Triệu Yến Yến trêu chọc: “Ôi chao, cái dáng vẻ xuân sắc hớn hở kìa, ai mà viết thư cho cậu thế?”
Lý Quyên chen vào: “Thảo nào mấy bữa nay tối nào cũng im re, hóa ra là chuyển sang "thư tay" rồi à!”
Lý Na cũng góp lời: “Vậy là sắp có tin vui rồi đúng không? Khi nào thì dắt người yêu về ra mắt hội chị em tụi này đây?”
Tô Nhuyễn cất phong thư vào túi, thở dài: “Chủ yếu là tớ sợ các cậu bị sốc thôi.”
Triệu Yến Yến hừ một tiếng: “Khinh ai thế không biết! Chẳng lẽ cậu có thể dắt giáo quan Lộc về trước mặt tụi này thật sao?”
Thấy Tô Nhuyễn nhìn mình chằm chằm, Triệu Yến Yến thắc mắc: “Làm sao vậy?”
Tô Nhuyễn nghiêm túc hỏi lại: “Nếu tớ dắt đến thật thì sao?”
Triệu Yến Yến đưa tay sờ trán cô: “Ngoan nào, đừng có mơ mộng vậy chứ, tội nghiệp người ta viết thư cho cậu lắm đấy, kiểu gì cũng buồn thiu cho xem.”
Tô Nhuyễn thở dài. Cô còn chưa kịp làm công tác tư tưởng, mà mũi kim đã gãy mất rồi.
Khi mọi người đang vừa cười vừa nói đi ngang qua sân bóng rổ, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt:
“Ôi! Cẩn thận!”
“Cẩn thận! Tránh ra mau!”
……
Tô Nhuyễn quay đầu lại, trông thấy một quả bóng rổ đang lao nhanh như tên b.ắ.n về phía họ…
Cố Tuấn Phi thoáng chút lo lắng, vừa rồi hình như anh ta lỡ dùng sức hơi quá đà. Khi anh ta đang vội vàng chạy tới, thì đã thấy Tô Nhuyễn phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, đã kịp kéo nữ sinh bên cạnh lùi về phía sau, vừa vặn tránh khỏi tầm nguy hiểm.
Cố Tuấn Phi nhảy lên cao, cánh tay duỗi dài ra, dùng một tư thế cực ngầu bắt lấy quả bóng. Lúc tiếp đất, anh ta còn cố tình ngã về phía Tô Nhuyễn, y như muốn "ăn vạ" cô vậy.
Thế nhưng……
Cố Tuấn Phi chống tay lên quả bóng, quỳ rạp dưới đất, lại thấy Tô Nhuyễn không chỉ linh hoạt né tránh, mà còn vội vàng bỏ đi như sợ bị anh ta ăn vạ thật. Cố Tuấn Phi nghiến chặt răng, trong lòng uất ức không thôi.
Tiếng kinh hô của mọi người còn chưa kịp dứt hẳn, đã có mấy nữ sinh nhanh chóng chạy tới: “Cố Tuấn Phi, cậu không sao chứ? Vừa rồi nguy hiểm thật đấy, suýt chút nữa đã va trúng người khác rồi.”
Lại có người khác nói: “Nữ sinh vừa rồi là ai vậy? Chắc từng tập võ rồi ha? Phản ứng nhanh ghê!”
Cố Tuấn Phi nhìn theo bóng lưng Tô Nhuyễn không hề quay đầu lại, ánh mắt khẽ nheo lại đầy suy tính.
Vòng phỏng vấn của khoa Văn nghệ vô cùng đơn giản. Giáo viên và các đàn chị hướng dẫn một bài nhảy cơ bản, sau đó yêu cầu mọi người cùng thực hiện vài động tác. Thế là đã loại được kha khá người rồi.
Trong nhóm đầu tiên tham gia phỏng vấn, Tô Nhuyễn và Triệu Yến Yến may mắn vượt qua vòng đầu.
Trong lúc đợi Lý Na và Vương Hồng, Tô Nhuyễn mở lá thư Lộc Minh Sâm viết cho mình.
Vừa mở thư ra, đập vào mắt cô là dòng chữ “Vợ yêu” được viết nắn nót ở đầu trang. Tô Nhuyễn cứ thế nhìn chằm chằm một lúc lâu, gương mặt không khỏi ửng hồng.
Thật ra nội dung trong thư không có gì nhiều. Quân đội có vô vàn quy định bảo mật nghiêm ngặt, đến việc viết về cuộc sống hàng ngày cũng phải hết sức cẩn trọng. Lộc Minh Sâm chủ yếu kể về chuyện Tôn Siêu và Cao Phong ghen tị với anh đến mức nào.
“Khi anh viết thư cho em, hai người bọn họ chỉ có thể ngây ngốc đấu khẩu, cùng lắm là xì xào bàn tán chút đỉnh. Chậc chậc, nhìn tụi nó cũng phát chán…”
……
“Anh nói muốn tìm cho em một chiếc lá phong xinh đẹp, hai người họ nhìn anh cứ như nhìn kẻ ngốc. Chẳng trách người ta nói 'thành gia lập nghiệp', người chưa có gia đình thì đúng là chưa trưởng thành mà.”
Tô Nhuyễn đọc xong không nhịn được bật cười phá lên. Rốt cuộc thì ai mới là người chưa trưởng thành thế này?
Trong từng câu chữ đều toát ra vẻ tự mãn thấy ghét, cứ như hội có bồ đang hả hê trêu chọc đám FA vậy.
Nhớ lại cái vẻ lười biếng nhưng đầy vẻ trào phúng của anh khi châm chọc Tôn Siêu và Cao Phong, Tô Nhuyễn thầm nghĩ, hai người kia không cho anh ta một trận, có lẽ đơn giản vì… đánh không lại thật.
Đến cuối thư, nét chữ tự dưng có chút ngập ngừng, nhưng cuối cùng anh vẫn không nhịn được hỏi: “Cái động tác đòi tiền hôm đó…”
Mãi một lúc sau, Tô Nhuyễn mới “ à ” lên một tiếng, nhận ra “động tác đòi tiền” mà anh nhắc tới là gì.
Cô bật cười ôm mặt, hèn gì hôm đó Lộc Minh Sâm lại tỏ vẻ do dự như vậy. Hóa ra, lúc ấy anh ta căn bản không hề “bắn tim” với cô, mà chỉ đang thắc mắc động tác đó có ý nghĩa gì thôi ư?
Vậy mà cô cứ ngỡ mình được tỏ tình, phí công hớn hở cả buổi trời như con ngốc!