Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 356: Gian nan chứng minh đã kết hôn (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Hai ngày sau đó, Tô Nhuyễn luôn “tình cờ” đụng mặt Cố Tuấn Phi.

Hôm đó, vì bị mấy cô bạn cùng phòng ngắt lời lung tung, hiển nhiên anh ta vẫn chưa tin chuyện cô đã kết hôn.

Lộc Minh Sâm không có nhà, Tô Nhuyễn quyết định tự mình giải quyết. Hôm đó, nhân lúc rảnh rỗi không có tiết học, cô quay về tứ hợp viện một chuyến, lấy chiếc nhẫn cưới đeo vào tay.

Ở thời đại này, nhẫn vàng vẫn là một món trang sức xa xỉ, đa số chỉ có sau khi kết hôn. Chiếc nhẫn này hẳn là đủ sức thuyết phục rồi chứ?

Nghĩ vậy, Tô Nhuyễn không khỏi thở dài.

Trước đây, cô coi hôn nhân với Lộc Minh Sâm như một giao kèo hợp tác, vậy nên cô muốn giảm thiểu mọi ảnh hưởng đến mức thấp nhất, cũng như muốn hưởng thụ cuộc sống đại học một cách bình thường…

Giờ đây, khi cô đã quyết định đối mặt trực diện với tình cảm này, ai ngờ, việc khiến mọi người tin cô đã kết hôn lại khó đến thế.

Buổi chiều khi đi học, nhìn thấy chiếc nhẫn vàng trên tay Tô Nhuyễn, Triệu Yến Yến thốt lên: “Oa, Tô Nhuyễn, để ngăn cản Cố Tuấn Phi theo đuổi, cậu liều mạng thật đấy! Đến nhẫn cưới cũng mua sẵn ư?”

Lý Na tò mò kéo tay Tô Nhuyễn lại xem: “ Đúng là rất giống vàng thật. Mà là vàng thật luôn à? Đắt không? Bao nhiêu tiền thế?”

Tô Nhuyễn thật sự sắp bị đám bạn cùng phòng làm cho tức c.h.ế.t đi được: “Vàng! Vàng thật! Vàng ròng 24K đấy!”

Trong cơn tức giận, giọng Tô Nhuyễn có hơi lớn tiếng. Nữ sinh ngồi hàng ghế trước đó ở ký túc xá bên cạnh bất ngờ quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: “Vàng ròng gì cơ?” Ánh mắt cô ấy lập tức dừng trên bàn tay Tô Nhuyễn: “Oa, nhẫn vàng sao?”

Đối phương vừa thốt lên câu ấy, các bạn học trong lớp đều nhao nhao nhìn sang. Hiệu ứng chấn động chẳng khác nào chuyện sinh viên thời nay mua nhẫn kim cương vậy.

Tô Nhuyễn:…

Những người ngồi gần lập tức nghển cổ ngó tới: “Mấy chỉ thế?”

Thứ này Tô Nhuyễn không rõ lắm, nó là một trong số những chiếc nhẫn mà dì Phúc đưa cho cô, làm sao cô biết được nó mấy chỉ.

Tô Nhuyễn đành bịa ra một con số xấp xỉ, sau đó khẽ ho một tiếng: “Khụ, nhẫn cưới.”

“Ừ ừ, bọn tớ biết rồi, cậu đã kết hôn.” Triệu Yến Yến gật đầu qua quýt.

Những người bạn ngồi ở bàn trước cũng lộ vẻ đã hiểu, dùng ánh mắt đồng cảm nhìn cô: “Ôi, ưu tú quá cũng là cái tội…”

Dù sao Cố Tuấn Phi cũng là nhân vật nổi bật của trường, còn Tô Nhuyễn lại là tâm điểm trong lớp, nên mọi người đều biết chuyện cô bị Cố Tuấn Phi theo đuổi.

Nữ sinh ngồi bên cạnh, người cũng đang bị một nam sinh lì lợm đeo bám, hỏi: “Này, Tô Nhuyễn, cậu mua cái đó ở đâu vậy? Bao nhiêu tiền? Tớ cũng muốn đi mua một cái.”

Tô Nhuyễn:…

Cô quyết định, nhất định phải dắt Lộc Minh Sâm tới tự mình làm sáng tỏ, dọa cho bọn họ hết hồn!

Việc Tô Nhuyễn cố gắng công khai thân phận đã kết hôn lần này lại thất bại. Trong khi đó, Cố Tuấn Phi – người có liên quan không ít đến chuyện này, giờ đây trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc.

Trong văn phòng hội sinh viên, Phong Cảnh Diệp và Bạch Khả Hân lần lượt bước vào. Nhìn thấy ảnh chụp trên bàn, đôi mắt Bạch Khả Hân sáng lên: “Rửa ảnh rồi à?”

Cô ta bước tới, tiện tay cầm lấy một tấm, hàng lông mày lập tức nhíu chặt.

Mấy tấm ảnh này chính là ảnh họ chụp Tô Nhuyễn đang bán hàng rong trước đó. Thế nhưng, Tô Nhuyễn trong ảnh hoàn toàn không mang dáng vẻ tầm thường, khó coi như cô ta tưởng tượng. Ngược lại, cô trông cứ như một tiểu thư nhà giàu đang tự mình trải nghiệm cuộc sống vậy.

Cố Tuấn Phi còn tấm tắc khen ngợi: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy cô ấy bày quán, đúng là không thể tin cô ấy thật sự là Lọ Lem. Khí chất này rõ ràng là của thiên kim tiểu thư mà.”

Bạch Khả Hân cúi đầu lật giở đống ảnh chụp, đột nhiên đôi mắt cô ta sáng ngời, cuối cùng cũng tìm thấy một tấm khiến mình thỏa mãn.

Trong bức ảnh đó, Tô Nhuyễn đang khom lưng cười nói với một người đàn ông. Ánh mắt người đàn ông kia nhìn Tô Nhuyễn cũng rất kỳ lạ, tay còn đưa qua một xấp tiền, dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến những chuyện đáng khinh bỉ.

Bạch Khả Hân biết người đàn ông kia chính là người tàn tật bán hàng cùng Tô Nhuyễn. Có điều trong tấm ảnh này, người đàn ông đang ngồi, không nhìn rõ là đã mất một bên chân. Còn dáng vẻ khom lưng mỉm cười của Tô Nhuyễn nhìn qua hơi giống khom lưng uốn gối nịnh nọt.

Phong Cảnh Diệp chỉ liếc mắt nhìn qua tấm ảnh kia một cái, cũng không nghĩ nhiều. Dù sao ảnh là do bọn họ chụp, giữa Tô Nhuyễn và người đàn ông tàn tật kia rõ ràng chỉ là mối quan hệ thuê mướn, không thể liên tưởng tới bất kỳ chuyện mờ ám nào khác.

Thấy Bạch Khả Hân cất ảnh chụp đi, anh ta hỏi: “Bây giờ đã có ảnh rồi, cậu có thể nói mình định làm gì chưa?”

“Mang ảnh này qua tìm cô ta, bắt cô ta đứng ra làm sáng tỏ lời đồn giúp tôi.” Bạch Khả Hân hầm hừ nói. “Cô ta vu khống tôi, tôi sẽ khiến cô ta phải tự mình gánh chịu hậu quả.”

Chiêu này vẫn là học được từ Tô Nhuyễn, học được cái cách dùng sự khéo léo để dồn đối phương vào thế khó.

Nghĩ đến việc Tô Nhuyễn đã nhiều lần khiến mình mất mặt, Cố Tuấn Phi không nhịn được vỗ tay, ánh mắt lộ rõ vẻ hả hê: “Chiêu này hay đấy! Không chỉ bắt cô ta đứng ra làm sáng tỏ, mà còn phải xin lỗi cậu nữa. Để tôi xem cô ta còn kiêu ngạo được bao lâu.”

Bạch Khả Hân thuận đà nói: “Thế còn đoạn phim?”

Cố Tuấn Phi nghi hoặc: “Lấy phim làm gì?”

Bạch Khả Hân nói: “Nếu cô ấy chịu cúi đầu xin lỗi tôi, và tự mình đứng ra giải thích rõ ràng mấy lời đồn đại thì đương nhiên tôi sẽ trả lại toàn bộ ảnh và clip đó cho cô ta thôi.”

“Còn việc cô ấy có ham hư vinh đến đâu, hay sau này định lừa lọc ai, thì tôi chẳng bận tâm. Dù sao tôi cũng không đấu lại nổi cô ấy, cứ xem như lần này tôi nhận được một bài học xương máu, sau này cứ tránh xa cô ta ra là xong.”

Cố Tuấn Phi không suy nghĩ nhiều, đưa ngay ảnh và clip cho cô ấy, nói: “Yên tâm đi, cậu cứ chuyên tâm nghỉ ngơi dưỡng sức là được. Chuyện của cô ta cứ để bọn này lo, đảm bảo sẽ không để cô ta tiếp tục làm mưa làm gió đâu.”

Bạch Khả Hân thầm nhếch mép, rốt cuộc là giúp cô hay là chính anh ta muốn chen chân vào?

Dù sao thì… Bạch Khả Hân cầm theo những tấm ảnh và clip đi ra ngoài, đáy mắt cô không giấu nổi vẻ đắc ý. Cô chẳng bận tâm Cố Tuấn Phi muốn nhúng tay vào chuyện của ai, miễn là Tô Nhuyễn đừng hòng sống yên ổn là được.

Tô Nhuyễn không phải rất thích người khác đứng ra minh oan cho mình sao? Lần này, cứ để cô ta tự nếm trải mùi vị đó đi, hơn nữa…

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 356: Gian nan chứng minh đã kết hôn (2)