Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 357: Gian nan chứng minh đã kết hôn (3)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Bạch Khả Hân ngước nhìn về phía giảng đường khoa ngoại ngữ. Một cô gái trẻ với vẻ mặt hậm hực vừa bước ra, xem ra vị trí người dẫn chương trình quả nhiên đã thuộc về Tô Nhuyễn rồi.

Chuyện tin đồn thì nhất định phải làm sáng tỏ, nhưng những chuyện đáng ra phải bị phơi bày ra ánh sáng, cũng chẳng thể giấu mãi được …

Bạch Khả Hân chầm chậm đi theo cô nữ sinh đó vào khu rừng cây nhỏ.

Trương Thi Thi ngồi phịch xuống ghế đá, tức giận thở phì phì. Lòng cô ta ấm ức không thôi, rõ ràng mình có kinh nghiệm dồi dào hơn, khả năng dẫn chương trình cũng xuất sắc hơn, vậy mà ban tổ chức lại chọn Tô Nhuyễn.

Nào là khí chất của Tô Nhuyễn tốt hơn, hừ! Chẳng qua là vì cô ta xinh đẹp thôi chứ gì!

Hơn nữa, chắc chắn có kẻ đã đi mách lẻo với ban tổ chức, chuyện bị tố cáo trong kỳ quân sự chắc chắn cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô ta không được chọn.

Và kẻ chủ mưu gây ra sự việc đó cũng chính là Tô Nhuyễn…

Trương Thi Thi càng nghĩ càng sôi máu, thời trung học cô ta rạng rỡ biết bao, nam sinh cả lớp ai nấy cũng đều ngưỡng mộ. Ngay cả khi mới vào kỳ quân sự, cô cũng nhận thấy mình được nhiều người chú ý đến vậy, thế mà bây giờ làm gì cô ta cũng phải dè chừng…

Đột nhiên, một giọng nói dịu dàng vang lên bên cạnh: “ Tôi thấy cô thực sự rất có năng khiếu làm MC, chỉ là Tô Nhuyễn có vẻ tự nhiên và dạn dĩ hơn thôi. Tôi đoán chắc cô ấy rèn luyện được điều đó nhờ việc bày hàng bán ở chợ.”

Ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Bạch Khả Hân, Trương Thi Thi theo bản năng muốn lảng tránh. Cô ta nhớ rõ, vị đàn chị này luôn giữ thái độ cao ngạo, chẳng mấy khi để tâm đến người khác. Đến cả Tô Nhuyễn còn bị coi thường, thì e rằng cô ta sẽ còn bị khinh miệt hơn.

Hiển nhiên, Bạch Khả Hân cũng đã nhìn thấu suy nghĩ của cô ta. Kìm nén sự khó chịu trong lòng, cô ta bất đắc dĩ thở dài: “ Tôi cứ nghĩ cô sẽ hiểu tôi chứ. Nếu tôi thật sự là loại người như Tô Nhuyễn nói, thì sao bây giờ thanh danh tôi mới bị hủy hoại như thế?”

Trương Thi Thi ngập ngừng hỏi: “Chị cũng bị cô ta chơi xấu sao? Tại sao vậy?”

Bạch Khả Hân thở dài: “Cô có biết chuyện cô ta từng bày hàng bán ở chợ để kiếm tiền không?"

Trương Thi Thi ngớ người ra: “Bày hàng ở chợ ư?”

Bạch Khả Hân rút ra một tấm ảnh: “ Tôi có sở thích chụp ảnh đường phố. Lần đó đi chợ để tìm cảnh, không ngờ lại tình cờ bắt gặp.”

Trương Thi Thi nhìn chằm chằm vào bức ảnh, đôi mắt cô ta sáng rực. Không ngờ Tô Nhuyễn, người luôn ra vẻ thanh cao ở trường, lại có một dáng vẻ ti tiện đến thế.

Bạch Khả Hân nói tiếp: “Thật ra tôi cũng chẳng ghét bỏ chuyện cô ta bày hàng bán buôn gì. Nếu gia cảnh khó khăn, tự lực cánh sinh cũng là chuyện đáng hoan nghênh. Chỉ là, tôi phát hiện ra ở trường cô ta luôn tỏ vẻ mình là người có điều kiện, nên tôi mới thấy cô ta quá đỗi phù phiếm.”

“Cũng vì lẽ đó, tôi không mấy thiện cảm với cô ta, nên khi cô ta có ý định làm quen, tôi đã khá dè chừng. Không ngờ, cô ta lại ra tay đáp trả một cách trắng trợn.”

“ Đúng vậy!” Trương Thi Thi như vớ được cọng rơm cứu mạng, giọng đầy bức xúc: “Em cũng không thể ngờ cô ta lại là hạng người như vậy! Em chỉ thấy cô ta xinh đẹp, có vẻ tốt bụng nên muốn kết bạn. Ai ngờ, cô ta lại 'ngứa mắt' em đến mức ra tay hại thẳng thừng.”

“Em thấy, chính cô ta mới là kẻ lúc nào cũng tự cho mình là hơn người.”

Bạch Khả Hân thở dài, vẻ mặt bất lực: “Thì biết làm sao bây giờ? Ai bảo cô ta có đủ 'vốn' chứ, vừa xinh đẹp lại thông minh, khiến ai cũng sẵn lòng tin tưởng.”

“Đến giờ, Phong Cảnh Diệp vẫn còn tơ vương cô ta, còn Cố Tuấn Phi kiêu ngạo là thế mà bây giờ cũng chỉ chăm chăm tìm cách theo đuổi...”

Trương Thi Thi càng nghe càng không phục: “Đàn chị, chị cứ để mặc cô ta muốn làm gì thì làm như vậy sao?”

Bạch Khả Hân cười bất lực: “Không thì còn có thể làm gì nữa? Sức khỏe tôi không tốt, chi bằng cứ chuyên tâm học hành thì hơn.”

“Thật ra tôi định cầm tấm ảnh này đến uy h.i.ế.p cô ta, buộc cô ta phải đứng ra làm sáng tỏ tin đồn giúp mình...”

Nói đến đây, Bạch Khả Hân khẽ cười khổ sở: “ Nhưng giờ nghĩ lại, hạng người như cô ta, dám vu khống tôi ngay trước mặt bao nhiêu bạn học như vậy. Nếu tôi đi uy h.i.ế.p cô ta, không biết cuối cùng cô ta sẽ 'chỉnh' tôi ra sao nữa. Mà tôi thì làm gì có thể dán ảnh chụp của cô ta khắp trường học được chứ.”

Dứt lời, Bạch Khả Hân giật lại tấm ảnh từ tay Trương Thi Thi, rồi ném cả chồng ảnh vào thùng rác bên cạnh: “Thôi được rồi, cứ coi như bị chó cắn một miếng vậy. Tốt nhất là cứ chuyên tâm học hành, đằng nào sang năm tôi cũng tốt nghiệp rồi, sẽ không còn phải chạm mặt nhau nữa.”

Bạch Khả Hân vừa rời đi, Trương Thi Thi đã đứng c.h.ế.t lặng, nhìn chằm chằm vào thùng rác hồi lâu. Trong đầu cô cứ quanh quẩn đúng một câu: “Vì sao lại không thể chứ?”

Tối đó, khi quay về ký túc xá, Tô Nhuyễn lại được dì quản lý gọi đến, bảo có thư gửi cho cô. Hai mắt Tô Nhuyễn sáng rỡ, nhưng ngay khi nhìn thấy nét chữ xiêu vẹo nguệch ngoạc trên bì thư, sự mong chờ trong cô lập tức tan biến.

Dì quản lý ký túc xá tò mò hỏi thêm một câu: “Thư của ai thế cháu? Sao nhìn cứ như nét chữ trẻ con đang tập viết vậy.”

Tô Nhuyễn cũng thấy lạ, nhưng khi mở phong thư, thấy tấm ảnh bên trong rơi ra, cô lập tức biết người gửi là ai.

Ngoài tấm ảnh, còn có một tờ giấy viết thư, nhưng trên đó không phải chữ viết tay, mà là những chữ cái được cắt ra từ sách báo rồi xếp lại với nhau.

“ Tôi biết cô đã bôi nhọ Bạch Khả Hân. Khuyên cô nên làm sáng tỏ tin đồn trong vòng ba ngày, nếu không, toàn bộ số ảnh chụp này sẽ được dán đầy trường học.”

Tô Nhuyễn đọc xong, không hiểu sao lại thấy buồn cười. Y tá Mễ bảo cô ta âm hiểm, có lẽ không phải ám chỉ thủ đoạn của cô ta tàn độc đến mức nào, mà là tất cả chiêu trò của cô ta đều không dám giơ ra ánh sáng, nhỉ?

Chuyện đã đến nước này rồi, vậy mà cô ta còn không dám đích thân đến tìm mình, chỉ biết dùng mấy chiêu trò vặt vãnh thế này? Coi cô là kẻ ngốc chắc?

Nếu đúng là do người theo đuổi cô ta làm, chắc chắn đã hận không thể để lộ dấu vết để kể công rồi, ai lại dùng cái cách lén lút này chứ?

Có điều, nghe giọng điệu này, hình như cô ta đã tìm được một kẻ thế tội rồi.

Đáng tiếc, cái biện pháp này của cô ta đã sai ngay từ khâu thu thập thông tin, ngay từ đầu đã định trước sẽ thất bại.

Ánh mắt Tô Nhuyễn lóe lên, tuy chưa xác định được ai sẽ là kẻ thế tội, nhưng cô ta nghĩ chỉ như vậy là có thể thoát thân dễ dàng sao?

Nghĩ đến đó, Tô Nhuyễn cất lá thư vào cặp sách bên mình. Bạch Khả Hân muốn giở trò gì thì cứ giở đi, dù sao cô ta càng hăng hái "nhảy nhót" bao nhiêu, sau này bị vả mặt càng đau điếng bấy nhiêu thôi.

Hiện tại, Tô Nhuyễn không có gì phải bận tâm đến đối phương.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 357: Gian nan chứng minh đã kết hôn (3)