Hôm nay, ban tổ chức thông báo Tô Nhuyễn đã vượt qua vòng tuyển chọn người dẫn chương trình (MC) của khoa Ngoại Ngữ và phải chuẩn bị tham gia vòng tuyển chọn chung kết tại khoa Văn Nghệ trong hai ngày tới.
Chiều nay sau khi tan học, cô còn phải theo đàn chị khoa Văn Nghệ đi học khiêu vũ. Phía chính ủy Vương cũng gọi điện báo đã tìm được người cô cần, khoảng hai, ba tuần nữa là có thể đi làm, dặn cô chuẩn bị trước.
Vì thế, Bạch Khả Hân cứ chờ đợi mãi, nhưng chỉ thấy Tô Nhuyễn vẫn chăm chỉ đi học, đi khiêu vũ, luyện tập MC, hoàn toàn không có bất kỳ động thái nào cho thấy sẽ làm sáng tỏ tin đồn giúp cô ta.
Không chỉ không hành động, đến ngày thứ ba, đúng lúc hai lớp học cùng một tòa nhà, Tô Nhuyễn nhìn thấy cô ta còn cố ý giữ khoảng cách thật xa, tỏ rõ không hề có ý định " làm thân".
Bạch Khả Hân tức giận nghiến răng nhưng lại hoàn toàn bó tay. Tô Nhuyễn diễn kịch quá giỏi, rơi vào tình huống như vậy, cô ta không thể phản ứng nhanh nhạy bằng Tô Nhuyễn, giờ lại có sự chuẩn bị, Bạch Khả Hân sợ mình trực tiếp tìm đến đối phương sẽ lại bị hãm hại, cô ta không thể tiếp tục mất mặt thêm lần nào nữa.
Thế nhưng, ba ngày đã trôi qua, khuôn viên trường vẫn bình yên như tờ, giống như một cái tát thẳng mặt vào cô ta.
Bạch Khả Hân tức giận giậm chân trong phòng, không nhịn được trút giận lên Trương Thi Thi. Một điểm yếu rõ ràng như vậy mà lại không biết cách lợi dụng, kết quả tuyển chọn MC của ban tổ chức đã có, vẫn chưa thấy bóng dáng mấy tấm ảnh kia đâu, đúng là đồ nhát cáy.
Trên thực tế, Trương Thi Thi bị Bạch Khả Hân ám ảnh không phải là chưa hề hành động. Ngược lại, ý nghĩ dán mấy tấm ảnh kia khắp trường học đã nảy ra trong đầu cô ta, rồi cứ lớn dần lên, thậm chí cô ta đã tiêu hết sinh hoạt phí tháng này để đi in ra mấy chục tấm ảnh.
Chiều học xong tiết cuối, Triệu Yến Yến đứng ngoài cửa thúc giục: “Tô Nhuyễn, nhanh lên, sắp muộn rồi.”
Tô Nhuyễn nhanh chóng gấp sách giáo khoa lại, hơi buồn rầu: “Sao lịch tập khiêu vũ lại trùng với lịch tập MC chứ? Yến Yến, cậu xin cô Văn cho tớ nghỉ một buổi nhé, hôm nay là buổi đầu diễn tập MC, tớ phải qua bên đó.”
“Được rồi, vậy tớ đi trước đây.” Triệu Yến Yến nói: “Không sao, sau khi học xong, tối về tớ sẽ dạy cậu.”
“Cám ơn nhé!”
Sau đó, Tô Nhuyễn ôm cặp sách hưng phấn đi về phía khoa Văn Nghệ.
Trương Thi Thi nhìn theo bóng dáng vui vẻ của cô, tay sờ cặp sách theo bản năng. Cứ chờ đã, chờ thêm chút nữa, chờ đến khi Tô Nhuyễn đắc ý nhất lại cho cô một đòn chí mạng. Không nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô, sao có thể xả mối hận hai tháng qua?
Bên này, Tô Nhuyễn vừa vào khoa Văn Nghệ đã đụng phải Cố Tuấn Phi. Anh ta tò mò đánh giá cô, như thể cô có gì đó khác lạ.
Tô Nhuyễn không để ý tới anh ta, lập tức đi tới phòng giảng dạy.
Cố Tuấn Phi trực tiếp ngăn cô lại: “Đàn em Tô.”
Xung quanh không biết ai đã huýt sáo hai tiếng. Trước đó, mấy lần “vô tình” và “ngẫu nhiên” gặp nhau không có kết quả, Cố Tuấn Phi đã mất kiên nhẫn. Phát hiện ra phương pháp uyển chuyển không được, gần đây anh ta bắt đầu chuyển sang thẳng thắn hơn.
Anh ta lại là người thích thể hiện, làm chuyện gì cũng muốn cả trường biết.
Đối với hành vi theo đuổi phiền phức này, Tô Nhuyễn cũng vô cùng mất kiên nhẫn: “Đàn anh, tôi có việc gấp.”
“Hơn nữa, đàn anh không cần lãng phí thời gian trên người tôi. Tôi thật sự đã kết hôn, không phải đang lừa anh đâu. Đợi hôm nào tôi về nhà mang giấy đăng ký kết hôn tới cho anh xem.” Cô giành quyền chủ động: “Còn chuyện gì muốn nói nữa không?”
Cố Tuấn Phi cười khẩy: “Đàn em Tô, cần gì phải khích bác người ta như vậy? Tình hình của em thế nào, em nghĩ tôi không rõ sao? Tôi quen Bạch Khả Hân đấy.”
Tô Nhuyễn cũng bị anh ta chọc cho bật cười: “Vậy thì sao? Anh quen Bạch Khả Hân thì liên quan gì đến tôi? Anh không tin lời tôi mà lại tin cô ta à? Giữa tôi và cô ta chẳng hề thân thiết.”
“Chậc, đúng là cứng đầu thật đấy, không thấy quan tài chưa đổ lệ mà.” Anh ta nhìn quanh, rồi cúi người, hạ giọng nói: “Khi nào em định đi đính chính chuyện vu khống Bạch Khả Hân đây?”
“À, hóa ra là anh à …” Tô Nhuyễn làm vẻ mặt chợt hiểu ra: “ Tôi còn đang thắc mắc ngày mai không biết là kẻ tiểu nhân âm hiểm nào lại giở trò này. Người trong cuộc còn chưa dám đích thân tìm tôi, chỉ biết dùng mấy thủ đoạn ám muội thế này.”
Cố Tuấn Phi nhíu mày: “Ai âm hiểm?”
Tô Nhuyễn lấy phong thư từ trong cặp sách ra, đưa cho anh ta: “Chuyện tôi chưa từng làm, thì biết làm sáng tỏ bằng cách nào đây? Nếu anh thích dán, thì cứ dán đi.”
“Đến cả Bạch Khả Hân còn chưa lên tiếng, thế mà anh Cố đây đã vội vàng như vậy …”
Cô khuyên nhủ: “Thích người ta thì phải dũng cảm theo đuổi, chỉ biết giở thủ đoạn sau lưng sẽ chỉ khiến người ta thêm coi thường thôi.”
Dứt lời, cô lách qua anh ta, đi thẳng một mạch. Cố Tuấn Phi định ngăn cô lại, nhưng Tô Nhuyễn khó chịu lắc người tránh khỏi. Thấy bóng dáng cô đã khuất, Cố Tuấn Phi sửng sốt, lẩm bẩm: “Con bé này nhanh nhẹn thật đấy.”