Triệu Yến Yến trông thấy ảnh chụp dán trên bảng thông báo, khuôn mặt Tô Nhuyễn vốn rất dễ nhận ra, cô ấy lập tức nhíu mày, đưa tay giật phăng một tấm ảnh xuống: “Cái gì đây?”
Tô Nhuyễn cũng đang ngẩng đầu xem, ngoài ảnh chụp còn kèm theo tên và lớp học, như thể sợ mọi người không nhận ra người trong ảnh là ai vậy.
Triệu Yến Yến nghi hoặc: “Mấy thứ này có ý gì? Trong ảnh chụp cậu đang làm gì thế?”
Tô Nhuyễn vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên: “Bày hàng bán ở chợ chứ gì, không nhìn ra sao? Chẳng phải các cậu chưa từng thấy tớ làm đồ trang sức đó sao, lúc đó tớ đã nói là làm để bán mà?”
“Chính là những món trang sức xinh xắn đó sao?” Triệu Yến Yến sững người: “Tớ thấy cậu làm đẹp như vậy, cứ nghĩ cậu làm cho cửa hàng nào đó, ai dè lại tự mình bày sạp ngoài chợ cơ à.”
“Sao thế? Bày hàng ở chợ là phạm pháp chắc?” Tô Nhuyễn nói: “Tự mình đứng bán sẽ lời hơn bán sỉ rất nhiều, nếu không, lợi nhuận có thể giảm đến hai phần ba lận.”
Sau đó cô lại nói: “ Nhưng mà sắp không phải ra chợ bày hàng nữa rồi, tớ đã thuê được cửa hàng rồi.”
Những người đang vây xem thấy Tô Nhuyễn bình thản bàn chuyện làm ăn với bạn cùng phòng, rồi ung dung rời đi, hoàn toàn không thèm liếc nhìn những tờ giấy trên bảng thông báo. Sự thờ ơ đến khó hiểu của cô khiến đám đông ngẩn người, nhìn nhau chẳng biết nói gì.
Có nam sinh nói: “Thế thì vừa rồi vì sao các cậu lại cười nhạo người ta?”
Nữ sinh khác ngơ ngác hỏi: “Là sinh viên Sư phạm Yến Kinh, vì sao cô ấy phải ra chợ bán hàng rong?”
“Bán hàng rong ở chợ thì phạm pháp sao?”
“Không phạm pháp.”
“Vậy có gì đáng cười nhạo chứ?”
“ Nhưng mà cậu nhìn cách trang điểm và bộ quần áo trên người cô ta kìa, có vẻ đắt tiền thật đấy nhỉ? Ấy vậy mà trong ảnh chụp, cô ta lại khom lưng, cúi đầu nhếch nhác.”
Suy cho cùng, đó cũng chỉ là một suy nghĩ cố hữu, rằng người bán hàng rong thì phải trông mộc mạc, chân chất. Nên khi thấy một người rõ ràng là bán hàng rong, nhưng trước mặt họ lại tỏ ra thanh cao, kiêu ngạo, điều này khiến ai nấy đều chướng mắt, cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nhưng mà vừa rồi, người trong cuộc lại đón nhận mọi thứ với thái độ quá đỗi bình thản, khiến họ cảm thấy bản thân mình thật nhỏ nhen. Thế là, không còn ai thấy việc này thú vị nữa, đám đông dần dần tản đi. Thậm chí, vài bạn học còn tiện tay gỡ bỏ sạch những tờ giấy kia khỏi bảng thông báo.
Trương Thi Thi không hề hay biết những gì đã xảy ra sau đó. Để tránh bị nghi ngờ, cô ta không dừng lại ở khu nhà ký túc xá, mà đi thẳng đến giảng đường nhỏ, nơi đang diễn ra cuộc họp quan trọng. Bảng thông báo trước cửa ký túc xá và khu lớp học chỉ là màn dạo đầu, giảng đường nhỏ mới là sân khấu chính.
Cô ta gần như không thể che giấu được sự phấn khích tột độ trong lòng, đặc biệt khi nhìn thấy rất nhiều người đang đứng vây quanh bảng thông báo trước giảng đường.
Hôm nay, sinh viên tới đây họp đều là cán bộ hội sinh viên hoặc những anh chị khóa trên có tiếng tăm trong ban tổ chức. Chuyện của Tô Nhuyễn sẽ nhanh chóng lan truyền chóng mặt khắp trường.
“Sao… sao những thứ này lại dán đầy lên đây?” Bạch Khả Hân đã tới khu giảng đường, nhìn ảnh chụp trên bảng thông báo, cô ta lộ rõ vẻ mặt không thể tin vào mắt mình.
Thấy cô ta như vậy, ai nấy đều biết chắc cô ta nắm được ít nhiều thông tin, liền xúm lại hỏi han ồn ào. Cô ta liền nhân cơ hội đó kể lể chuyện mình tình cờ bắt gặp Tô Nhuyễn bán hàng rong ở chợ, nói rằng cô ta cảm thấy Tô Nhuyễn hư vinh, dối trá, và vì không muốn dây dưa nên đã bị Tô Nhuyễn trả đũa, vu oan hãm hại.
Bạch Khả Hân cuối cùng thở dài thườn thượt: “ Tôi biết mình không đấu lại, cũng không có cách nào khác, đành nuốt cục tức này vào bụng. Tôi đã vứt hết ảnh và video đi rồi, không ngờ lại có người nhặt được rồi tung ra thế này …”
Nghe xong, một vài người bất bình lên tiếng: “Cậu quá hiền rồi, theo tôi thì đúng là ác giả ác báo, đây chính là quả báo nhãn tiền.”
“Nếu quả thực là thế, một người phẩm hạnh tồi tệ như vậy thì không nên trọng dụng.”
“ Tôi nhất định phải phản ánh lại chuyện này với hội trưởng.”
Trong lúc mọi người đang xôn xao bàn tán, bỗng có tiếng hô lên: “Đến rồi!”
“Tô Nhuyễn đến kìa.”
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng ngước nhìn về phía cô gái đang tiến đến từ phía xa. Cô ấy xinh đẹp, thời thượng và toát lên vẻ thong dong, ưu nhã, hoàn toàn khác xa với hình ảnh lam lũ, khom lưng cuối gối trong những bức ảnh kia.
Trương Thi Thi siết chặt bản thảo dẫn chương trình trong túi xách. Cô ta không tin Tô Nhuyễn vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh hôm nay. Nếu Tô Nhuyễn phạm sai lầm, hoặc bị loại vì vấn đề nhân phẩm, cô ta sẽ có thể lên thay bất cứ lúc nào.
Thế nhưng...
Cảnh tượng hoảng sợ, suy sụp như mọi người vẫn tưởng tượng căn bản không hề xuất hiện. Ngược lại, Tô Nhuyễn dường như hoàn toàn không biết chuyện gì, vẫn thong dong chào hỏi các đàn anh đàn chị quen biết.
Có người bĩu môi, khinh thường: “ Đúng là mặt dày thật...”
“Hay là cô ta vẫn chưa hay biết gì?”
Nghe thấy những lời đó, Tô Nhuyễn mới khẽ liếc nhìn về phía bảng thông báo.
“Chuyện gì vậy?” Cố Tuấn Phi vội vã chạy đến. Hai nam sinh đi phía sau anh ta đã cầm sẵn một xấp ảnh trên tay, vừa đến nơi đã đi thẳng tới bảng thông báo để dọn dẹp hiện trường.