Ngay khi ánh mắt đầu tiên chạm vào Tô Nhuyễn, Cố Tuấn Phi đã không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô. Sau đó, anh vội vàng tiến đến gần, hỏi: “Em không sao chứ?”
“Chuyện gì cơ?” Tô Nhuyễn đưa tấm ảnh chụp Triệu Yến Yến vừa xé xuống cho anh xem: “Nếu anh nói là chuyện này thì...”
Cô khẽ liếc qua bảng thông báo, rồi đảo mắt nhìn Bạch Khả Hân và Trương Thi Thi đang đứng lẫn trong đám đông, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười: “Để mọi người phải thất vọng rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.” Giọng điệu cô nhẹ nhàng đến lạ, thậm chí còn mang theo chút khiêu khích rõ ràng.
Cố Tuấn Phi khựng lại. Thái độ kiêu ngạo trước sau như một của cô gái khiến anh ta không khỏi cảm thấy, chẳng hiểu vì sao, trong lòng không hề bất ngờ chút nào.
“ Nhưng mà, anh Cố vẫn nên để mắt đến người đã dán mấy bức ảnh này thì hơn.”
Tô Nhuyễn thản nhiên nói: “Dù sao tôi buôn bán ở chợ cũng đâu có phạm pháp, nhưng hành vi xâm phạm đời tư, tung tin đồn thất thiệt, bôi nhọ nhân phẩm, phá hoại danh dự người khác thì lại là vi phạm pháp luật đấy.”
Triệu Yến Yến đứng sát bên Tô Nhuyễn, cố gắng chống lại đủ loại ánh mắt dò xét. Cô siết c.h.ặ.t t.a.y Tô Nhuyễn, không biết là đang tự cổ vũ bản thân hay bạn mình: “ Đúng vậy, đúng vậy, chuyện này có gì mà đáng chê cười chứ? Điều luật nào quy định sinh viên không được buôn bán ngoài chợ?”
Tô Nhuyễn vừa thấy ấm lòng lại vừa buồn cười. Cô kéo Triệu Yến Yến đi thẳng vào hội trường nhỏ: “Chắc là sắp đến giờ họp rồi. Nếu các vị còn hứng thú với mấy bức ảnh này thì cứ từ từ mà chiêm ngưỡng nhé.”
Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngác nhìn nhau, Cố Tuấn Phi đã dẫn người xử lý xong đống ảnh chụp.
Anh ta quay sang nói với mọi người: “Ai có việc gì thì cứ làm đi, tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.” Nói đoạn, anh ta liếc nhìn về phía Bạch Khả Hân.
Bạch Khả Hân tỏ vẻ ấm ức, chất vấn: “Cậu không tin tôi ư?” Vừa dứt lời, hốc mắt cô ta đã đỏ hoe, nước mắt chực trào ra, khiến người ta thật khó lòng trách móc nặng lời.
Cố Tuấn Phi khẽ nhíu mày, rồi quay đầu đi kiểm tra những khu vực khác trong trường học. Những người khác lần lượt đi vào giảng đường nhỏ để chuẩn bị cho cuộc họp. Suốt cả quá trình, Bạch Khả Hân vẫn ấm ức không nói được lời nào.
Ngược lại, Tô Nhuyễn bước theo đàn chị dẫn chương trình, như thể không hề có chuyện gì xảy ra. Vẻ đẹp diễm lệ cùng phong thái tự tin của cô nhất thời khiến mọi người không thể nào phân rõ được rốt cuộc ai đúng ai sai.
Nghe lời đàn chị, Tô Nhuyễn vừa qua sân khấu bên cạnh tìm Bạch Khả Hân để lấy danh sách đăng ký. Thế nhưng, cô vừa đến gần thì Bạch Khả Hân đã đột ngột ngã dựa vào tường, sau đó cất giọng nức nở: “Tô Nhuyễn, cô đừng khinh người quá đáng như vậy!”
Ở thời đại mà các bộ phim cung đấu còn chưa thịnh hành, không ít người vẫn chưa thể nhận ra mánh khóe này.
Ánh mắt mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía Tô Nhuyễn, ai nấy đều nhíu mày đầy vẻ khó hiểu.
Tô Nhuyễn nhướng mày, chẳng hề biện giải một lời. Cô trực tiếp bước đến, túm lấy cổ áo Bạch Khả Hân, chân duỗi ra hất nhẹ, tay này túm, tay kia đẩy. Chưa ai kịp phản ứng, Bạch Khả Hân đã nằm sõng soài dưới đất.
Tất nhiên, Tô Nhuyễn không đến mức "quá đáng" thật, cô chỉ nhẹ nhàng đặt cô ta xuống đất mà thôi.
Sau đó, cô khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Bạch Khả Hân đang còn ngỡ ngàng: “Đàn chị Bạch, chị dùng thủ đoạn nhỏ nhen này hãm hại tôi, hình như quá xem thường tôi rồi. Nếu tôi thật sự muốn bắt nạt chị, sẽ khiến chị khóc không còn nước mắt mà tuôn ra đâu.”
Mọi người:……
Cái vẻ ngạo nghễ này đúng là…
Có lẽ Bạch Khả Hân chưa bao giờ phải chịu ấm ức đến mức này, lập tức khóc lớn: “Vì sao cô luôn muốn hãm hại tôi? Lần trước như vậy, lần này cũng thế?”
Mọi người vẫn không ngừng bán tín bán nghi, hoàn toàn chẳng biết ai đúng ai sai. Bạch Khả Hân thì ra vẻ ấm ức đáng thương, còn Tô Nhuyễn từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ đường đường chính chính, không một chút nao núng.
Tô Nhuyễn nói thẳng: “Nếu đàn chị đã nhắc lại, vậy tôi cũng muốn hỏi, vì sao đàn chị lại khăng khăng cho rằng tôi vu hãm chị?”
“Chẳng lẽ trong lòng đàn chị, người buôn bán vỉa hè đều là người có nhân phẩm thấp kém sao?”
“Cho nên, đàn chị đang suy bụng ta ra bụng người, cho rằng tôi sẽ cảm thấy xấu hổ vì công việc này sao? Vậy thì chị nhầm to rồi, tôi cực kỳ tự hào ấy chứ.”
“Số đồ trang sức tôi bán trong chợ đều do chính tôi tự tay làm ra, người trong phòng ký túc xá đều biết.” Ánh mắt cô đảo qua mọi người, không tránh không né: “Sạp hàng của tôi, mỗi phiên chợ riêng tiền lãi thôi đã phải hai ngàn tệ.”
Nghe vậy mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, Bạch Khả Hân cũng ngỡ ngàng. Phải biết rằng sinh hoạt phí một tháng của bọn họ thông thường là năm sáu mươi tệ, hai trăm tệ đã là rất nhiều rồi.
“Cảm thấy không thể tin nổi đúng không?” Tô Nhuyễn cười: “Cho nên tôi bày sạp bán hàng ngoài chợ thì có sao? Tôi vẫn giàu có như thường, bày quán bán hàng một lần, đủ cho tôi ăn sung mặc sướng, chi tiêu thoải mái cả tháng trời.”
“Như vậy xin hỏi, các vị có ý kiến gì với việc tôi tự mình kiếm tiền bằng đôi tay của mình không?”
Mọi người không nói gì, tâm trí vẫn còn kẹt lại trong sự kinh ngạc trước câu nói kiếm hai ngàn tệ mỗi ngày của Tô Nhuyễn. Triệu Yến Yến lẩm bẩm thốt lên: “Có chứ, cậu có thể cho tôi làm chung không?”
Mấy người đứng gần đều giơ ngón tay cái tán thành với cô ấy, ai nấy cũng đều muốn tham gia.
Cố Tuấn Phi đứng ngoài cửa nhìn rất lâu, đột nhiên hỏi bạn bè bên cạnh: “Đàn ghi ta và hoa của tôi đã chuẩn bị đủ hết chưa?”
Người bạn kia gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi, đảm bảo đủ hoành tráng. Có điều, cô gái này cũng rất đặc biệt đấy.”
Trên mặt Cố Tuấn Phi hiện lên nụ cười khẽ, anh quay người rời đi: “Cần phải hoành tráng hơn nữa, tôi đi mua thêm quà tặng.”