Tô Nhuyễn không biết Cố Tuấn Phi sắp giở trò, vẫn đang tiếp tục giải quyết Bạch Khả Hân.
Không biết cô gái này định giả bộ bị thương nghiêm trọng hay có ý gì khác, cánh tay nhỏ nhắn chống xuống đất, trông như không thể tự mình đứng dậy được nữa.
Tô Nhuyễn chậc lưỡi một tiếng, trực tiếp nắm cổ áo cô ta kéo lên như xách một đứa trẻ con, còn cúi người phủi phủi mấy cái bụi bẩn trên người cô ta một cách hờ hững, hỏi: “Ổn chưa nào?”
Bạch Khả Hân:……
Cô ta làm sao có thể nói " không sao" được chứ?
Tô Nhuyễn vẫn giữ giọng điệu ôn hòa, tiếp lời: “ Tôi biết tấm ảnh kia là do chị chụp. Có lẽ đàn chị không hay biết mình xinh đẹp và thu hút đến nhường nào đâu, giữa đám đông mà tôi chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra ngay lập tức.”
Một đàn chị đứng cạnh đó không nhịn được bật cười thành tiếng. Cô đàn em này đúng là có khả năng chọc tức người ta đến nghẹn họng, khiến Bạch Khả Hân chẳng biết nên giận dữ hay cười cợt lại.
Quả nhiên, mặt Bạch Khả Hân lập tức đỏ bừng, cứng họng không thốt nên lời.
“Đó vốn dĩ không phải là tình cờ trông thấy gì cả, mà là có chủ đích đi chụp.”
Tô Nhuyễn không vội, lại thong thả nói tiếp với nụ cười mỉa mai: “Thậm chí còn có cả đàn anh Phong Cảnh Diệp và đàn anh Cố Tuấn Phi đi cùng nữa.”
“Đàn chị, chị muốn dùng chuyện này để bôi nhọ tôi, hòng cứu vớt danh tiếng của mình sao …?”
Nói đến đây, Tô Nhuyễn nhìn thẳng vào cô ta, nụ cười đầy thâm ý: “Hay là chị còn có mục đích nào khác? Nhưng dù sao thì tất cả đều định trước sẽ không có kết quả, cho nên, tốt nhất chị nên dừng mấy trò mèo đó lại đi.”
Thông tin sai lệch đã khiến Bạch Khả Hân đánh giá sai Tô Nhuyễn, hoàn toàn rơi vào thế bị động. Ánh mắt người xung quanh dồn dập đổ về phía mình, cô ta nhanh chóng nghĩ ra một đối sách: “ Đúng vậy, hôm đó tôi cố ý đi chụp cô, bởi vì tôi phát hiện ra cô chèn ép người khuyết tật. Nếu không thì làm sao một ngày cô có thể kiếm được nhiều tiền đến như vậy chứ?”
Tô Nhuyễn dường như nghiêm túc suy ngẫm, rồi chậm rãi phân tích: “Dựa theo lời chị vừa nói, ý là chị không phải phát hiện ra hành vi buôn bán không trong sạch của tôi, mà là phát hiện ra tôi là một bà chủ lòng dạ độc ác nên mới cố ý chụp lại, đúng không?”
“Được thôi, vậy chị nói xem lần đầu tiên chị nhìn thấy tôi là khi nào, ở chợ nào?” Tô Nhuyễn hỏi tiếp: “Không cần phải nói quá chi tiết đâu, tôi sợ chị không nhớ rõ. Nhưng thời gian đại khái chắc vẫn nhớ được chứ? Chúng ta mới vỏn vẹn khai giảng hơn hai tháng mà thôi.”
Đương nhiên Bạch Khả Hân không thể nào biết được, nhưng bị mọi người nhìn chằm chằm, cô ta đành phải cắn răng mở miệng: “Chính là sau ngày khai giảng không lâu, ở hội chợ thôn Ngụy.”
Lần này Tô Nhuyễn còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nam êm tai đã truyền tới: “Lúc ấy đồng chí Triệu vẫn đang dưỡng thương ở bệnh viện, sao cô có thể nhìn thấy cô ấy chèn ép người khuyết tật được?”
Tô Nhuyễn sửng sốt, quay đầu lại. Cô phát hiện đó là đàn anh dẫn chương trình Bàng Sách, anh ta vừa đến muộn, giờ đang quơ quơ tờ báo trong tay: “Bạch Khả Hân, người khuyết tật cô nói đến là một quân nhân xuất ngũ, anh ấy mới khỏi hẳn và được ra viện hơn nửa tháng trước.”
Nhìn tờ báo trong tay, Bạch Khả Hân như nhìn thấy tia hy vọng: “Tuần san của trường phát hành rồi sao?”
Ở thời đại không có internet và điện thoại thông minh, báo chí chính là vật không thể thiếu trong trường học. Tuần san của trường có lẽ giống như các diễn đàn trực tuyến sau này, mỗi lần phát hành mọi người đều háo hức tìm đọc.
Sinh viên lần lượt kéo đến giảng đường, những bạn học chuẩn bị biểu diễn tiết mục sau cũng đã mua được báo, đang ngồi đọc chăm chú.
Hiển nhiên Bàng Sách đã xem qua tờ báo. Anh ta mở ra, người xung quanh vừa liếc mắt đã thấy ngay tấm ảnh ở giữa trang báo, chính là hình ảnh của Tô Nhuyễn.
Trùng hợp là bức ảnh đó gần như y hệt bức ảnh dán trên bảng thông báo, chỉ khác góc độ. Trong ảnh, Tô Nhuyễn khom lưng, trao một xấp tiền trong tay cho một người đàn ông mất một chân.
Người đàn ông kia nhận tiền, trong ánh mắt nhìn Tô Nhuyễn lóe lên một thứ ánh sáng, không phải là ánh sáng mơ hồ nào đó, mà là ánh sáng rực rỡ của hy vọng.
Tiêu đề dưới tấm ảnh chụp: “Đây có lẽ không phải một công việc cao quý, nhưng lại có thể thắp lên hy vọng cho một quân nhân khuyết tật.”
Nổi bật trên trang báo cùng với tấm ảnh là một tiêu đề lớn: “Các anh bảo vệ quốc gia, chúng em bảo vệ các anh.”
Bài viết này do Hứa Văn tự tay chắp bút, chỉ qua vài dòng ngắn ngủi đã khắc họa nên hình ảnh những người lính cống hiến tuổi trẻ và sức lực bảo vệ tổ quốc ở tuyến đầu, khiến người đọc không khỏi thổn thức, rồi sau đó là cuộc sống đầy thất vọng của biết bao người lính bị thương tật sau khi xuất ngũ.
“Tô Nhuyễn, sinh viên năm nhất Đại học Sư phạm Yên Kinh, chia sẻ: Sở dĩ chúng ta có thể tận hưởng cuộc sống bình yên, ấm no như ngày hôm nay, là vì có những người âm thầm gánh vác trách nhiệm ở tuyến đầu.”
“Hiện tại, khi họ bị thương, họ mệt mỏi, không thể tiếp tục gánh vác, đã đến lúc chúng ta phải đứng ra bảo vệ họ.”
……
“Ban đầu, công việc này chỉ xuất phát từ sở thích của cô sinh viên Tô Nhuyễn. Mặc dù gia cảnh cô ấy không thuộc hàng giàu có, nhưng cũng chẳng phải lo chuyện cơm áo gạo tiền. Tuy nhiên, khi chứng kiến một chiến sĩ mất đi một chân, mất đi cả mục tiêu và ý chí chiến đấu, cô ấy quyết định biến sở thích của mình thành một công việc có thể gánh vác gia đình.”
“Có lẽ nó không cao quý, nhưng nó có thể giúp một con người tự tin ngẩng cao đầu.”
……
“Khi được hỏi về lý do, cô ấy đáp: “Vì tôi là một quân tẩu, tôi hiểu rõ những gian khổ mà mỗi người lính phải chịu đựng. Tôi hy vọng khi anh ấy ở tiền tuyến bảo vệ Tổ quốc, tôi có thể trở thành hậu phương vững chắc cho anh ấy.”
……
“Quân nhân ra đi làm nhiệm vụ, em không thể hỏi ngày anh trở về, chỉ mong anh một đời bình yên, chúng ta mãi mãi gắn bó. Anh bảo vệ Tổ quốc, em bảo vệ anh …. Viết cho giáo quan Lộc của em.” Cao Phong đọc xong, thốt lên một tiếng cảm thán: “Mẹ nó chứ, Lộc Minh Sâm, tao đã hiểu mày rồi, có được cô vợ như vậy, bảo tao làm gì tao cũng bằng lòng.”
“Đây là tuần san của trường mình mà, cả trường ai cũng đọc được! Chậc chậc chậc, chị dâu đúng là quá tuyệt, Lộc Minh Sâm, mấy cái thư cũ rích của mày thì làm sao mà sánh bằng.”
Tôn Siêu nói: “Đột nhiên tôi lại muốn cưới vợ rồi. Hôm nào phải bảo chị dâu giới thiệu cho tôi một người, chỉ cần giống chị ấy là được.”
Lộc Minh Sâm mím môi chặt, chẳng nói lời nào, bước thẳng đến giảng đường nhỏ trong trường Sư phạm Yên Kinh. Cao Phong và Tôn Siêu vội vã đuổi theo sau.
“Đi chậm chút, không được chạy.”
“Hả? Ngoài cửa đang làm gì thế? Hoành tráng quá vậy!”
—