Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 365: Bạch Khả Hân trong cơn tuyệt vọng (1) —

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Trong giảng đường nhỏ, Bạch Khả Hân tái mét mặt mày. Cô ta giật lấy tờ báo trường, tay run run lật từng trang để đọc.

Không thể nào! Không thể nào! Sao lại ra nông nỗi này? Nội dung này hoàn toàn không giống với những gì cô ta đã tưởng tượng…

“Không đúng,” Cô ta hơi kích động: “Hứa Văn không nói với tôi như vậy.”

Cô ta vừa dứt lời, Hứa Văn đã xuất hiện. Hứa Văn, người phụ trách phòng truyền thông, cũng là một trong những thành viên tổ chức buổi tiệc, hiển nhiên cô ấy không thể vắng mặt trong buổi họp đầu tiên này.

Mắt Bạch Khả Hân đỏ hoe, nhìn Hứa Văn chằm chằm: “Rõ ràng cô nói với tôi, sẽ đưa tin về thực trạng sinh viên hiện đại chạy theo lối sống phù phiếm…”

“Có mà.” Hứa Văn thản nhiên đáp với vẻ khó hiểu: “Vấn đề cô nói đúng là nên cảnh tỉnh mọi người, nội dung đó có đăng ở trang cuối mà. Sao thế? Có vấn đề gì sao?”

Bạch Khả Hân nuôi chút hy vọng cuối cùng, lật đến trang cuối. Cô ta nhìn chằm chằm vào một bài viết khiêm tốn với tiêu đề “Thói ham hư vinh – Liều thuốc độc bào mòn tinh thần sinh viên”, rồi ngẩng đầu nhìn Hứa Văn, nhưng ba chữ “Cô gài bẫy tôi ” cuối cùng vẫn mắc kẹt trong cổ họng.

Hứa Văn vờ như không để ý đến vẻ mặt của cô ta, chỉ tay vào trang báo chính, nói: “Bản tin này tôi còn phải cảm ơn cô ấy chứ, vì đã cung cấp cho tôi tư liệu sống quý giá đến thế.”

“ Tôi cảm thấy chủ đề này cực kỳ đáng quan tâm, đã gửi bài tới tòa soạn báo của tỉnh rồi.”

“Gửi tòa soạn báo tỉnh…” Bạch Khả Hân nắm chặt tờ báo, khớp ngón tay trắng bệch. Bài báo này như một cái tát trời giáng thẳng vào mặt cô ta.

Những lời chỉ trích, những cái tát giáng xuống Bạch Khả Hân không ngừng nghỉ:

“Thế ra, cô ta còn dám đến phòng thông tin để tố cáo Tô Nhuyễn à? Ai dè, gian hàng nhỏ bé của cô ấy lại mang ý nghĩa lớn lao đến thế.”

Có người không khỏi kinh ngạc: “Ngay cả khi gian hàng ấy không có ý nghĩa đặc biệt đó, Tô Nhuyễn cũng đâu có trộm cắp gì, mắc mớ gì đến cô ta mà phải đăng báo công kích, chế giễu như vậy chứ?”

“ Đúng đấy, nếu không phải Tô Nhuyễn có tinh thần thép, thì chắc chắn đã bị người ta dồn ép đến c.h.ế.t rồi. Rốt cuộc là thù oán sâu đậm đến mức nào đây chứ...”

“Vậy là Tô Nhuyễn hoàn toàn không hề vu oan cô ta, mà ngược lại, cô ta vì khinh thường việc người khác buôn bán vỉa hè, nên muốn dồn ép Tô Nhuyễn đến mức không dám ngẩng mặt lên ở trường sao?”

“Haizz, nghề nghiệp không phân sang hèn, nhưng con người thì khác nhau lắm. Có những kẻ dù xuất thân tốt đẹp đến mấy, cũng chẳng thể giấu nổi bản chất ti tiện, thấp kém của mình.”

……

Những lời khinh thường, tiếng trào phúng, cùng ánh mắt ghét bỏ như mũi d.a.o từ bốn phương tám hướng ập đến, khiến Bạch Khả Hân ôm chặt ngực, gần như nghẹt thở... Không phải thế! Rõ ràng kẻ phải chịu tất cả những điều này phải là Tô Nhuyễn mới đúng chứ, rốt cuộc thì mình đã sai ở đâu?

Không được, không thể như vậy. Bình tĩnh, phải bình tĩnh lại. Bạch Khả Hân nắm chặt tờ báo, cưỡng ép bản thân phải trấn định, sau đó cắn răng, tỏ vẻ yếu thế mà nói với Tô Nhuyễn: “Xin lỗi, là tôi đã hiểu lầm cô. Tôi vô tình gặp em họ của cô ở bệnh viện, người đó đã kể với tôi rằng, vì muốn có cuộc sống tốt hơn, cô đã không ngần ngại hãm hại chính cha ruột của mình...”

Tạm dừng một chút, cô ta nói tiếp: “ Tôi đã chưa điều tra rõ ràng sự việc mà vội vàng có suy nghĩ không hay về cô, xin cô hãy thứ lỗi.”

Nói xong cô ta còn cúi người trước Tô Nhuyễn, hành động này lập tức khiến mọi người lặng thinh.

Thế nhưng Tô Nhuyễn lại không hề có ý định buông tha cho cô ta. Cô thẳng thừng chọc thủng chiêu trò "lùi một bước để tiến hai bước" của đối phương: “Chưa điều tra rõ ràng, vậy có nghĩa là chị vẫn chưa biết rõ tôi là người tốt hay kẻ xấu, đúng không nào?”

“Đàn chị Bạch, rốt cuộc thì chị chỉ là hiểu lầm, hay là cố tình nhắm vào tôi?”

“Khi biết tôi bày gian hàng bán đồ, chị lập tức cho rằng tôi là kẻ phẩm hạnh đê tiện, dối trá và ham hư vinh. Theo lời chị nói, trước cả khi biết tôi bán hàng, chị còn chưa hiểu rõ, thậm chí còn chưa hề quen biết tôi.”

“ Tôi thuê người, chị liền vội vã kết luận rằng tôi đang áp bức người tàn tật. Vậy, những bạn học đang ngồi đây, có ai từng nghĩ theo hướng tiêu cực như vậy không?”

“Hay là chị chỉ đang ác ý phỏng đoán riêng tôi, hay vốn dĩ tâm lý chị vẫn luôn âm u, luôn cho rằng mọi người làm bất cứ việc gì cũng đều có mục đích riêng ẩn giấu bên trong?”

Nữ sinh tính tình thẳng thắn trước đó lên tiếng: “Người ta vẫn thường nói, trong lòng nghĩ gì thì sẽ nhìn thấy cái đó. Chẳng phải là 'suy bụng ta ra bụng người ' đó sao?”

“Bảo sao cô ta lại chẳng có lấy một người bạn nào. Trước đây còn tưởng là do vấn đề sức khỏe, hóa ra là do bản tính ấy khiến ai cũng chướng mắt.”

Bạch Khả Hân biện giải: “Không phải, hoàn toàn không phải như thế! Là do em họ của cô ấy đã nói như vậy...”

Đàn chị Minh Kiều Kiều, thành viên ban tổ chức, không thể chịu đựng thêm được nữa liền lên tiếng: “Bạch Khả Hân, chúng tôi nhớ rất rõ ràng, chính cô đã từng nói là ngẫu nhiên gặp được ở ngoài chợ. Vậy mà giờ đây, cô lại lôi chuyện em họ gì đó vào. Rốt cuộc thì câu nào của cô mới là sự thật?”

Tô Nhuyễn nói: “Chẳng qua là vì không thể lấy chuyện bán hàng rong ra để bôi nhọ tôi nữa, nên chị lại vội vàng đổi chủ đề mà thôi. Nếu chuyện em họ không còn tác dụng, chẳng lẽ chị Bạch còn định về tận quê điều tra cả tổ tông mười tám đời nhà tôi hay sao?”

Cô lạnh lùng nhìn thẳng vào Bạch Khả Hân: “ Tôi chỉ muốn hỏi chị một câu thôi, dù là chuyện em họ tôi nói xấu, hay chuyện tôi bán hàng rong, thì những chuyện này có liên quan gì đến chị?”

:

“Hay là chị Bạch có lý do gì bắt buộc phải bôi nhọ nhân phẩm của tôi?”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 365: Bạch Khả Hân trong cơn tuyệt vọng (1) —