Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 367: Bạch Khả Hân vùng vẫy trong tuyệt vọng (3)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lúc Bạch Khả Hân đang phân vân liệu có nên nói ra hay không, cửa giảng đường nhỏ lại một lần nữa mở ra. Trưởng phòng Tổ chức Văn nghệ Ngưu Tuấn đã bước vào: “Cô giáo La bận việc, hôm nay chúng ta diễn thử trước một lần nhé.”

Cô giáo La là người phụ trách chính cho buổi tiệc tối lần này, đáng lẽ cô ấy phải chủ trì cuộc họp, nhưng cô ấy không thể tới, Ngưu Tuấn, với tư cách là Trưởng phòng Tổ chức Văn nghệ, sẽ thay thế cô ấy. Sau khi đến gần, thấy không khí trong giảng đường có vẻ kỳ lạ, anh ta nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì à?”

Minh Kiều Kiều liếc nhanh Bạch Khả Hân một cái, cười nói: “Không có việc gì. Sao cô giáo La lại không tới thế?”

Đối mặt với bạn gái, Ngưu Tuấn không kiềm được mà nói nhiều hơn một chút: “Hình như có ai đó từ quân khu đến điều tra một vụ việc gì đó, cô giáo La bị gọi đi rồi.”

Bạch Khả Hân đang chìm trong tuyệt vọng, nghe thấy lời này, đôi mắt cô ta chợt lóe sáng, lập tức tiến lên một bước, hỏi: “Nhân viên điều tra của quân khu đã đến rồi? Anh chắc chứ?”

Ngưu Tuấn bị vẻ sốt sắng của cô ta làm cho giật mình, không hiểu vì sao cô ta lại hưng phấn đến thế: “Chỉ nhìn thấy xe của quân khu thôi, tình hình cụ thể thì không rõ.”

“Chắc chắn rồi!” Đột nhiên, vẻ mặt Bạch Khả Hân trở nên thản nhiên, cô ta nhìn Tô Nhuyễn: “Thật ra cô biết vì sao tôi luôn nhắm vào cô, đúng không?”

“Còn mọi người nữa.” Cô ta đảo mắt nhìn một vòng, đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của mọi người, cô ta ra vẻ nhẫn nhục chịu đựng: “ Đúng vậy, tôi nhắm vào cô ta không phải vì chuyện cô ta mở quán chợ đâu. Đó chỉ là cái cớ dễ chấp nhận mà tôi đã nghĩ ra để giúp cô ta mà thôi, vì tôi còn phải giữ thể diện… cho người khác nữa.”

“So với vấn đề thực sự, chuyện phù phiếm, dối trá dễ chấp nhận hơn nhiều.”

Mọi người quay sang nhìn nhau. Vẻ mặt tự tin tràn đầy của cô ta lại khiến mọi người không khỏi nghi ngờ. Cô ta nhắm vào Tô Nhuyễn như vậy, lý do cô ta đưa ra rõ ràng không đủ sức thuyết phục. Chẳng lẽ thật sự còn một lý do khác?

Tô Nhuyễn cạn lời với cái logic 'ăn cướp' của Bạch Khả Hân rồi. Cô không nhịn được hỏi: “Cho nên, là chị cho rằng tôi đã làm ra chuyện gì đó vô cùng tồi tệ, nhưng nghĩ cho tôi, cho nên chị không dùng thủ đoạn công khai, chính đáng, còn tìm một lý do nhẹ nhàng hơn để giúp tôi, rồi cuối cùng khiến tôi thân bại danh liệt?”

“Vậy nên, đổi cho tôi một lý do nghe đỡ hơn để làm gì? Để chị thể hiện sự lương thiện giả tạo của mình sao?” Tô Nhuyễn nhìn thẳng vào mắt đối phương, khẽ nhếch môi cười khẩy: “Hay là để che đậy những toan tính xấu xa trong lòng chị?”

Vẻ mặt Bạch Khả Hân thoáng cứng lại, cô ta lạnh lùng đáp: “Cô đừng vội phán xét tôi. Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, không lâu sau tất cả sẽ rõ.”

Vừa dứt lời, cô ta đã nhấc chân, định bỏ đi.

Tô Nhuyễn chặn cô ta lại: “Nếu nói mọi chuyện sẽ sớm sáng tỏ, vậy sao không ngồi lại đây cùng chờ? Tôi cũng tò mò muốn biết, rốt cuộc vì lý do gì mà chị cứ nhắm vào tôi như vậy?”

“Hay là đàn chị chỉ giỏi khoa trương, rồi chuẩn bị chạy trốn?”

Bạch Khả Hân ngẩng đầu nhìn Tô Nhuyễn, ánh mắt sắc lẹm: “Được thôi, tôi sẽ chờ. Chỉ sợ đến lúc đó, người hối hận lại là cô.”

Tô Nhuyễn bật cười nhẹ: “ Tôi e là cuối cùng, đàn chị sẽ phải thất vọng rồi.”

Ngưu Tuấn vừa tới nơi, hoàn toàn không hiểu đầu đuôi, đợi hai cô gái kia khẩu chiến xong, mới quay sang hỏi Minh Kiều Kiều: “Hai người họ đang nói gì vậy?”

Minh Kiều Kiều cười đáp: “Không có gì đâu, chúng ta bắt đầu cuộc họp thôi.”

Cuối cùng, cuộc họp chuẩn bị cho tiệc tối Nguyên Đán cũng chính thức bắt đầu. Vì là lần đầu tiên, nhiều tiết mục vẫn còn khá sơ sài, chỉ mang tính giới thiệu qua loa để người dẫn chương trình làm quen với quy trình và thuận tiện cho việc lập báo cáo chi tiết. Đồng thời, đây cũng là dịp để các bộ phận khác hiểu rõ hơn về nhau, từ đó phân công công việc hiệu quả.

Vì thế, tiến độ diễn ra rất nhanh.

Bàng Sách và Minh Kiều Kiều vẫn còn lo lắng việc Bạch Khả Hân sẽ gây ảnh hưởng xấu đến Tô Nhuyễn, nên chăm sóc cô ấy từng li từng tí. Nào ngờ, họ đã lo lắng thừa thãi.

Cô đàn em này không những chẳng cần họ phải chăm sóc, mà còn chẳng hề lúng túng hay bỡ ngỡ như một người mới.

Không chỉ tự tin, hào phóng, cô còn cực kỳ bản lĩnh, không hề thua kém hai đàn anh đàn chị đã có nhiều năm kinh nghiệm dẫn chương trình. Điều này khiến mọi người vô cùng hài lòng, chỉ cần tập trung giúp đỡ những đàn em khác là đủ.

Bạch Khả Hân ngồi ngay phía dưới sân khấu, nhìn mọi người hết lời khen ngợi Tô Nhuyễn, tờ báo trong tay cô ta không kìm được mà nhàu nát. Trong lòng cô ta gầm lên: Cô ta có tài cán gì chứ! Tất cả chẳng phải đều là do anh Minh Sâm ban tặng cho cô ta sao? Vậy mà cô ta còn không biết quý trọng, suốt ngày lẳng lơ, thả thính khắp nơi…

“Trời ơi, bên ngoài giảng đường có mấy nam sinh đang xếp hoa tươi và bóng bay thành hình trái tim kìa, hình như là định tỏ tình với ai đó…”

“Giống như đàn anh Ngưu Tuấn hồi trước ấy nhỉ, lãng mạn ghê.”

“ Nhưng mà màn này phô trương hơn đàn anh Ngưu Tuấn nhiều. Hồi đó anh ấy chỉ tỏ tình dưới khu ký túc xá thôi, còn lần này lại là trước mặt sinh viên các khoa khác và cả cán bộ trong trường nữa chứ!”

“Không biết cô gái may mắn nào mà hạnh phúc c.h.ế.t mất thôi!”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 367: Bạch Khả Hân vùng vẫy trong tuyệt vọng (3)