Nghe những tiếng xì xào bàn tán nho nhỏ từ phía sau truyền đến, cuối cùng khóe miệng Bạch Khả Hân cũng nở một nụ cười thỏa mãn. Cô ta bình thản ngắm nhìn Tô Nhuyễn đang tỏa sáng trên sân khấu, thầm nghĩ: Xem đi, đến cả ông trời cũng đang giúp mình. Sao mà khéo léo đúng lúc thế này cơ chứ!
Trong kế hoạch của cô ta, chỉ cần Cố Tuấn Phi gây ra một chuyện lớn, những người đến điều tra sẽ dễ dàng thu thập được tin tức. Không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy, trực tiếp xảy ra ngay tại đây.
Đến lúc đó, Tô Nhuyễn sẽ hết đường chối cãi. Nếu không phải Tô Nhuyễn cố tình quyến rũ, chơi trò mập mờ với nam sinh, thì làm sao Cố Tuấn Phi lại có thể không biết mà cứ theo đuổi và tỏ tình với cô ta như vậy?
Dù Tô Nhuyễn có không thừa nhận đi nữa, thì ít nhất cô ta cũng sẽ bị đưa đi để tra hỏi…
Nghĩ đến cảnh Tô Nhuyễn bị đưa đi trước mặt biết bao nhiêu người, tâm trạng u ám của Bạch Khả Hân cuối cùng cũng khá hơn đôi chút.
Đến lúc đó, cho dù đối phương có quay lại trường học, thì Cố Tuấn Phi – người đã bị đem ra làm trò cười – chắc chắn sẽ không đời nào tha cho cô ta.
Sau khi tan tiết khiêu vũ của khoa tiếng Anh, một nữ sinh tức tốc chạy về chỗ ngồi, cầm tờ báo trường lên cẩn trọng đọc đi đọc lại, sắc mặt tái mét vì kinh hãi. Rất nhanh, ánh mắt cô ta chuyển sang Bạch Khả Hân, hiện rõ vẻ sửng sốt rồi chợt nhận ra, ngay sau đó là ánh nhìn khinh bỉ.
Bạch Khả Hân nhớ rõ đối phương là bạn cùng phòng ký túc xá của Tô Nhuyễn, trong lòng thầm khịt mũi. Chẳng qua cũng chỉ là giúp đỡ một người lính bị thương tật mà thôi, có cần phải làm quá lên như thế không? Cô ta trực tiếp vò nát tờ tuần san trong tay, nhét phịch vào hộc bàn, cơn giận mới vơi bớt vài phần. Cứ chờ mà xem, lát nữa người bị bêu riếu sẽ là con nhỏ Tô Nhuyễn kia.
Nghĩ đến cảnh tượng ấy, Bạch Khả Hân kích động không kìm được, không ngừng giơ tay lên xem đồng hồ. Đã gần hai tiếng rồi, chắc hẳn đã có người đến 'rước' Tô Nhuyễn đi rồi chứ nhỉ…
Triệu Yến Yến cũng chỉ hận không thể lôi Tô Nhuyễn ra 'tra khảo' ngay lập tức. Đây đã là lần thứ năm cô ấy soi đi soi lại dòng chữ cuối bài báo: “Viết cho giáo quan Lộc của em.” Cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nhuyễn, nhưng Tô Nhuyễn lại không nhìn cô ấy, ra vẻ hoàn toàn không để ý tới mình. Nhưng Triệu Yến Yến biết, con nhỏ kia chắc chắn đang chột dạ đến mức nào!
:
Vậy giáo quan Lộc được nhắc đến trong bài... chẳng lẽ lại chính là 'giáo quan Lộc' mà cô vẫn nghĩ đến sao?
“Phải không?”
“Thật vậy chăng?”
“Chắc chắn chưa?”
“A a a a!!!!!”
“Vợ giáo quan Lộc là Tô Nhuyễn?!!”
“Vậy mà thật sự lại ở ngay trong trường chúng ta!”
Hôm nay, rất nhiều phòng ký túc xá năm nhất đều vang vọng những tiếng hét chói tai của hội chị em như vậy. Nhờ Trương Thi Thi 'công khai' những bức ảnh của Tô Nhuyễn khắp bảng thông báo, sau khi mọi người phát hiện ra tuần san của trường có đưa tin về Tô Nhuyễn, ai nấy đều nhanh chóng đua nhau đi mua một quyển mang về đọc.
Khi mọi người đang cảm động trước sự hy sinh cao cả của người lính và sự thầm lặng cống hiến của Tô Nhuyễn, đột nhiên trông thấy hai chữ “Quân tẩu”, tất cả đều sững sờ. Vẫn chưa kịp hoàn hồn từ tin tức “Tô Nhuyễn đã kết hôn”, họ lại bị mấy chữ “Giáo quan Lộc của em” làm cho choáng váng. Đặc biệt là sinh viên năm nhất, ai mà chẳng biết giáo quan Lộc? Cô bạn gái 'trong truyền thuyết' mà họ vẫn luôn tò mò, hóa ra lại ở ngay trong tầm mắt họ…
Thế nhưng, cũng có những phòng ký túc xá đặc biệt hơn cả.
Trong phòng ký túc xá 403.
Sau khi xác nhận lại rất nhiều lần, Lý Na run rẩy hỏi: “Có phải tớ từng nói chồng mình là giáo quan Lộc không?”
Lý Quyên cũng run bần bật: “ Đúng vậy, lúc ấy tớ còn nói cậu giả mạo tớ.”
Đột nhiên cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra: “Giáo quan Lộc đến rồi!”
Hai nữ sinh bạo dạn trước đó lập tức hoảng sợ ôm chầm lấy nhau. Lý Na thốt lên: “Trời ơi, xin tha mạng! Người không biết thì không có tội!”
Lý Quyên hỏi: “Không phải chứ? Anh ấy đến tìm chúng ta tính sổ sao?”
Hàn Tuyết Phương đi lấy nước về, nhìn hai người nói: “Hai người làm gì thế?”
Sau đó, cô ấy hớn hở nói: “Nhanh lên, giáo quan Lộc đã đến trường rồi!”
“Hình như anh ấy đang đi về phía khu giảng đường phía sau!”
…
Trong Phòng Giáo Vụ, không khí trở nên căng thẳng lạ thường. Tâm điểm của sự căng thẳng chính là người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc. Người đối diện khoác trên mình bộ quân phục dã chiến, lười biếng tựa lưng vào ghế. Khuôn mặt khôi ngô nhưng lại toát lên vẻ lười biếng, bất cần; đôi mắt phượng khẽ cụp xuống, nhưng những khi tròng mắt chuyển động, ánh sáng lạnh lẽo lại lóe lên đầy sắc bén. Dưới mắt phải là một vết sẹo mờ nhạt, như vẫn còn phảng phất mùi thuốc súng, vừa nguy hiểm vừa quyến rũ c.h.ế.t người. Mọi người bất giác hạ thấp giọng nói, cứ như sợ khiến một con mãnh thú đáng sợ nào đó bừng tỉnh giấc.
Nghe thấy nhân viên Phòng Giáo Vụ dò hỏi, vị giáo viên khoa tiếng Anh không khỏi ngạc nhiên: “Bạn học Tô Nhuyễn giấu giếm thân phận đã kết hôn, còn có mối quan hệ phức tạp, lằng nhằng? Tin này ở đâu ra thế?”
Không hiểu sao, sống lưng của vị cán bộ điều tra bỗng lạnh toát. Anh quay đầu lại, quả nhiên thấy chàng trai trẻ bên cạnh đang chăm chú nhìn mình. Anh ta âm thầm cười khổ một tiếng, vội giải thích: “Đoàn trưởng Lộc, chúng tôi nhận được đơn tố cáo, nên buộc phải đến điều tra một chút.”
Người thanh niên với vẻ ngoài bất cần đời bên cạnh hỏi lại: “Kiểu tố cáo giấu đầu lòi đuôi thế này thì có gì đáng để điều tra? Tôi thấy nên bắt mấy kẻ tố cáo lung tung thì đúng hơn.”
“Đều phải điều tra, đều phải điều tra.” Vị cán bộ điều tra vội vàng đáp lời.
Chàng trai kia khẽ "ừm" một tiếng, sau đó lại rũ mí mắt xuống. Vị cán bộ điều tra âm thầm thở phào một hơi, nhưng lòng vẫn căng như dây đàn. Mới bắt đầu hỏi chuyện mà đã thế này rồi, nếu mà anh ta dám hỏi Tô Nhuyễn có thân thiết với nam sinh nào, chẳng phải cái tên điên trong truyền thuyết này sẽ đánh anh ta một trận tơi bời sao?