Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 377: Chấp niệm mua nhà (3)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Khi trông thấy Diệp Minh, Tô Nhuyễn không khỏi cảm thán, may mắn là cô đã tìm được người kịp lúc.

Chính ủy Vương kể rằng, khi họ gọi điện thoại đến, Diệp Minh thiếu chút nữa đã theo lời giới thiệu của người thím mà định ra ngoài làm thuê cùng với nhóm đồng hương. Sau đó, khi quân đội đến tìm, người thím kia thấy đi theo bộ đội tốt hơn, mới chịu để cậu đi.

Nhưng Tô Nhuyễn lại biết rõ, đội nhóm đồng hương kia căn bản không phải đi làm thuê gì, mà thực chất là một đường dây buôn người. Đời trước, Diệp Minh đã bị bán vào mỏ quặng. Cậu ta vốn nổi tiếng là một thiên tài marketing, cuộc đời tuy ngắn ngủi nhưng lại vô cùng truyền kỳ.

Nghe nói nhà cậu ta có ba anh em trai, cha mẹ qua đời khi cậu còn rất nhỏ. Ba anh em sống với bà nội, nhưng bà nội lại ở cùng nhà chú hai, khiến họ phải sống nhờ vả, không tránh khỏi việc phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.

Sau này, anh cả Diệp Thiên đi lính, cuộc sống của anh hai Diệp Minh và em út Diệp Lượng mới khá hơn chút.

Chỉ là ngày vui chẳng tày gang, vài năm sau, Diệp Thiên hy sinh, bỏ lại Diệp Minh và Diệp Lượng khi một người mười sáu, một người mười ba tuổi, vẫn còn là những chàng trai trẻ đang cắp sách đến trường. Đương nhiên, người thím kia chẳng lấy gì làm vui vẻ cả.

Diệp Minh liền nghỉ học, ra ngoài làm thuê kiếm tiền nuôi Diệp Lượng ăn học.

Sau đó, trong một lần theo đồng hương ra ngoài làm thuê, Diệp Minh không may bị bán vào mỏ quặng. Cậu ta phải vất vả bốn năm trời, mới có thể trốn thoát khỏi cái mỏ than địa ngục ấy. Thế nhưng, khi vừa thoát được ra, em trai Diệp Lượng của cậu lại bất ngờ xảy ra chuyện.

Vì trận ốm thập tử nhất sinh nên cậu ta phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh vài năm. Từ đó về sau, sức khỏe Diệp Minh vẫn luôn kém, không thể làm việc nặng nhọc, đành phải dùng cái đầu để nghĩ kế, tư vấn kiếm tiền cho người khác. Trong một lần tình cờ, cậu ta giúp một công ty nhỏ thoát khỏi bờ vực phá sản, từ đó mới bén duyên với lĩnh vực marketing. Sau đó, Diệp Minh gặt hái vô số thành công vang dội, tiếc rằng vì từng bị bắt vào mỏ than lúc trẻ, cơ thể đã suy kiệt trầm trọng và cuối cùng ra đi sớm hơn cả cô.

Và đây chính là nhân tài quý hơn vàng mà cô đang cần!

Lộc Minh Sâm vừa bước vào nhà đã trông thấy Tô Nhuyễn đang dán mắt vào Diệp Minh, chàng trai trẻ vừa đến. Đôi mắt cô ánh lên sự phấn khích lấp lánh. Phải kiềm chế lắm, đợi đến khi họ nói chuyện xong, anh mới giả vờ hỏi vu vơ: “Diệp Minh đó, có chuyện gì sao em?”

Tô Nhuyễn phấn khích tột độ, hai mắt sáng rỡ: “ Đúng là một 'bảo bối' quý giá!”

Nghe thấy cách cô gọi kia, Lộc Minh Sâm lập tức nheo mắt lại, giọng điệu mang theo vẻ 'hờn dỗi': “Em gái Miên Hoa.”

Tô Nhuyễn vẫn còn ngơ ngác, không hiểu vì sao đột nhiên Lộc Minh Sâm lại gọi cô như vậy. Mãi đến khi cô định đáp trả một câu “Anh trai Bảo Bối” thì mới vỡ lẽ. Cái người này đúng là...

Tô Nhuyễn bật cười. Cô kể lại tóm tắt câu chuyện về Diệp Minh trong kiếp trước: “Nếu được bồi dưỡng tốt, cậu ấy chắc chắn sẽ là một nhân tài xuất chúng, có thể giúp em giải quyết không ít việc.”

“Mà này, vị đồng hương kia, nếu đã biết rõ về anh ta, anh có nên cho người điều tra rõ ràng một chút không? Để tránh gây họa cho người ta sau này.”

Lộc Minh Sâm nghiêm túc gật đầu: “Ừm, cứ để anh lo liệu.”

Đột nhiên Tô Nhuyễn nhìn anh cười tủm tỉm. Bị ánh mắt cô nhìn chằm chằm như vậy, Lộc Minh Sâm không kìm được mà cũng bật cười: “Sao thế em?”

Tô Nhuyễn đáp: “Khi anh nói câu ‘Cứ để anh lo liệu’, em thấy anh cực kỳ cuốn hút đấy.”

Lộc Minh Sâm khẽ xoa đầu cô: “Anh lại thấy khi em gọi ‘ anh trai Bảo Bối’, em đáng yêu vô đối luôn.”

Trời ạ!

Tô Nhuyễn hờn dỗi lườm anh một cái.

Lộc Minh Sâm hỏi: “Em vừa nói gì với Diệp Minh vậy?”

Tô Nhuyễn đáp: “Em nói với cậu ấy về mong muốn của mình, nhờ cậu ấy tìm giúp một địa điểm kinh doanh phù hợp.”

Lộc Minh Sâm hắng giọng một tiếng: “Cứ để anh lo liệu.”

Tô Nhuyễn vỗ nhẹ vào tay anh: “Đừng giỡn nữa, anh có biết em muốn làm gì không?”

“Em muốn làm gì?”

“Em muốn thuê một mặt bằng khác. Trước đây ít người còn có thể nhờ vả dì Phúc một chút, nhưng bây giờ đông người rồi, sau này còn cần tuyển thêm nhân sự nữa. Nơi này không ổn chút nào, vừa ở vừa làm việc chung một chỗ dễ nảy sinh bất tiện. Hơn nữa, việc phân chia chỗ ở, quyền lợi cho từng người cũng dễ gây ra những mâu thuẫn không đáng có, lâu dài sẽ không tốt.”

Lộc Minh Sâm nhíu mày: “Có đắt lắm không?”

Tô Nhuyễn kinh ngạc nhìn anh: “Anh bắt đầu quan tâm đến chuyện tiền nong từ khi nào vậy?”

Lộc Minh Sâm nghiêm túc đáp: “Chúng ta phải tiết kiệm tiền mua nhà lầu.”

Tô Nhuyễn coi như không nghe thấy, nói tiếp: “Em đang nghĩ xem nên hướng dẫn cậu ấy thế nào. Diệp Minh dù thông minh đến mấy cũng cần có người dẫn dắt thì mới phát huy hết khả năng, mà em thì bận quá, không có thời gian.”

Lộc Minh Sâm nói: “Chuyện này cứ để anh lo liệu.”

Tô Nhuyễn:...

Cô thầm nghĩ, đáng lẽ mình không nên khen câu kia thì hơn.

Thấy cô như vậy, Lộc Minh Sâm bật cười. Trời đất chứng giám, câu vừa rồi anh thật sự chỉ buột miệng theo thói quen mà thôi.

“Chỗ anh có người, trước kia là tai mắt giúp anh lo liệu rất nhiều việc. Anh ta kinh nghiệm phong phú, lăn lộn khắp nơi, hiểu biết rộng rãi. Đúng lúc bên anh không nhiều việc lắm, có thể giúp em dẫn dắt cậu ấy.”

Tô Nhuyễn chợt vỡ lẽ, trước kia để đối phó với nhà họ Lộc, chắc chắn Lộc Minh Sâm đã có người giúp đỡ. Nếu không, anh lính tráng quanh năm, sao có thể nắm rõ mọi chuyện về gia đình họ Lộc đến thế? Hiện giờ đã báo thù xong, chắc hẳn anh không cần nhiều người như trước nữa.

Nhân tài như vậy, Tô Nhuyễn tất nhiên là không thể từ chối. Cô hỏi: “Là người lần trước giúp em nhập hàng phải không?”

Thấy Lộc Minh Sâm gật đầu, Tô Nhuyễn liền nói: “Được, anh giới thiệu cho em. Em sẽ trả lương cho anh ấy.”

Lộc Minh Sâm do dự một chút: “Không trả cũng được mà.”

Tô Nhuyễn lườm anh một cái đầy ý tứ: “Chuyện này anh đừng có mà nhúng tay vào. Bảo người ta làm việc mà không trả công, anh đang đùa giỡn gì thế?”

Lộc Minh Sâm lộ rõ vẻ mặt tiếc rẻ: “Trước đây anh đã cho cậu ta không ít rồi, chắc vẫn còn dư dả đấy.”

Hiện tại anh muốn tiết kiệm từng đồng xu lẻ… Để mua cho cô một căn nhà thật lớn.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 377: Chấp niệm mua nhà (3)