Sau khi cửa phòng đóng lại, các bạn cùng phòng lập tức trở mặt. Triệu Yến Yến dẫn đầu, dùng móc áo gõ lên bàn, thẩm vấn cô: "Thẳng thắn khai báo thì được khoan hồng, ngoan cố chống đối sẽ bị nghiêm trị! Nói đi, vì sao phải gạt chúng tớ?"
Tô Nhuyễn phản bác: "Có phải tớ từng nói với các cậu tớ đã kết hôn hay không? Nhẫn cưới tớ cũng mang trên tay."
" Nhưng các cậu phản ứng thế nào?"
Cô khoanh tay trước ngực, chiếm lấy thế chủ động. Ánh mắt cô lướt qua hai người đang "thẩm vấn", hỏi ngược lại: “Ai nói, tôi mới là vợ giáo quan Lộc cơ chứ?”
Lý Na và Lý Quyên lập tức giật mình, chột dạ. Liên minh ‘thẩm vấn’ của họ còn chưa kịp duy trì được một phút đã tan rã.
Ngay giây tiếp theo, chế độ phấn khích được bật. Triệu Yến Yến quẳng móc áo sang một bên, hưng phấn lao tới ôm chầm lấy Tô Nhuyễn: “A a a a, cậu đỉnh của chóp thật đấy! Ai ngờ tiên nữ trong truyền thuyết lại ở ngay phòng ký túc chúng ta chứ!”
Lý Na cũng phụ họa: “ Đúng vậy đó, khi giáo quan Tôn nói bạn gái giáo quan Lộc đẹp như tiên nữ, tớ đã nghĩ ngay đến Tô Nhuyễn rồi.”
Lý Quyên kinh ngạc nhìn bạn mình, không ngờ Lý Na lại có năng khiếu tiềm ẩn là bậc thầy nịnh hót. Cô nàng cũng không chịu kém cạnh, nhanh chóng bổ sung: “ Đúng đúng, tớ đã nói mà, hai người xứng đôi như vậy …”
Cái ý chí sinh tồn cao ngút trời đó khiến Tô Nhuyễn bật cười.
Hàn Tuyết Quyên nói: “Cái Bạch Khả Hân đó còn dám giả mạo bạn gái giáo quan Lộc, chậc chậc, lúc đó cô ta không biết Tô Nhuyễn cũng học ở trường mình nhỉ?”
“Đáng lẽ phải để cô ta tiếp tục giả mạo, đợi đến hôm nay mới vạch trần, cho cô ta xấu hổ và tức c.h.ế.t luôn.”
Lý Na nói: “Hôm nay cô ta cũng xấu hổ muốn c.h.ế.t rồi.”
Lý Quyên tổng kết: “Cho nên, vốn dĩ cô ta định giả mạo bạn gái giáo quan Lộc, nhưng sau khi phát hiện ra Tô Nhuyễn cũng học trong trường, biết bản thân không thể nào giả mạo được nữa, mới bịa ra câu chuyện giả tạo kia để ‘ làm sáng tỏ’. Nhưng trong lòng thì không phục, muốn hãm hại Tô Nhuyễn cho thân bại danh liệt, khiến hai người ly hôn.”
Mặt Triệu Yến Yến đầy vẻ chán ghét: “Trông cũng sáng sủa đấy chứ, không ngờ lại ác độc vô sỉ đến thế.”
Nói tới đây, cô ấy lại cao hứng: “Có điều quá ngu xuẩn, toàn bộ đều là gậy ông đập lưng ông cả.”
Cứ nhắc đến chuyện này là cả đám trong ký túc xá lại hớn hở.
Hàn Tuyết Quyên cười nói: “Hôm nay lúc ra ngoài tớ nghe được một chuyện buồn cười kinh khủng. Có người nói ảnh chụp sáng nay dán trên bảng thông báo là để quảng bá giúp Tô Nhuyễn đấy.”
“Nếu không có mấy cái ảnh chụp đó, chuyện hôm nay không thể nào lan truyền nhanh như vậy được.”
Triệu Yến Yến nói tiếp: “Còn cái vụ báo trường nữa chứ. Cô ta tố cáo Tô Nhuyễn với phòng thông tin, tưởng rằng tờ báo trường sẽ đăng tin bôi nhọ Tô Nhuyễn, ai dè cả bài đều toàn lời lẽ ca ngợi. Các cậu không thấy sắc mặt cô ta lúc ấy đâu, chậc chậc…”
“Khôi hài nhất chính là cái tổ điều tra quân khu. Cô ta nói gì nhỉ, 'Rất nhanh mọi người sẽ biết ', chắc là cô ta nghĩ rằng nhân viên điều tra sẽ dẫn Tô Nhuyễn đi trước mặt bao người, nào ngờ người bị dẫn đi lại chính là bản thân cô ta.”
“Cuối cùng còn muốn giả vờ bất tỉnh để trốn tránh, đáng tiếc, cô ta đã rêu rao đủ kiểu, nên cả trường đều biết rồi, đúng là đáng đời.”
Lý Na hỏi: “ Nhưng mà hình như tớ nghe nói mẹ cô ta đã tự mình tới đón cô ta rồi, chuyện này sẽ không cứ thế mà cho qua chứ?” Dù sao cha ruột cô ta cũng là người có chức có quyền mà.
Tô Nhuyễn nói: “Chắc là không đâu. Một sư trưởng dù lớn đến mấy cũng không thể nhúng tay vào chuyện nội bộ trường học được. Hơn nữa, kỷ luật quân đội nghiêm minh, với hành vi thế này của Bạch Khả Hân, phụ huynh chắc chắn sẽ không bao che đâu.” Người có thể giữ chức sư trưởng, chắc chắn không phải kẻ ngốc.
Sự thật đúng như lời Tô Nhuyễn nói.
Sau buổi họp thảo luận, vốn dĩ nhà trường định chỉ xử phạt và ghi lỗi nặng vào hồ sơ của Bạch Khả Hân. Dù sao trong thời đại này, việc đào tạo một sinh viên đâu phải chuyện dễ dàng. Vì những chuyện liên quan đến tiền đồ của một con người, nhà trường muốn cho đối phương cơ hội hối lỗi và làm lại cuộc đời.
Sau khi biết tin, Sư trưởng Bạch đã đích thân đến trường, rồi trực tiếp đưa con gái về nhà. Cuối cùng, bà Bạch không muốn con gái mình bị hủy hoại cả đời vì chuyện này, đã hứa sẽ dạy dỗ nghiêm khắc, lúc này Sư trưởng Bạch mới chịu lùi bước, đồng ý để trường học xử phạt theo quy định: quản chế trong trường.
“Nếu tái phạm, trực tiếp về nhà! Đất nước không cần những sinh viên thiếu đạo đức như cô ta.” Đây là lời Sư trưởng Bạch đích thân nói với giáo viên và cả Bạch Khả Hân.
Bạch Khả Hân không ngờ người cha luôn yêu thương mình không những không giúp đỡ, mà còn khiến cô bị xử phạt nặng hơn. Nhưng lần này, thái độ của Sư trưởng Bạch vô cùng cứng rắn.
Không chỉ vậy, Sư trưởng Bạch còn tự mình tìm đến Tô Nhuyễn để xin lỗi. Ông vẫn giữ phong thái quân nhân dứt khoát, lưu loát: “Dạy con không tốt là lỗi của người làm cha. Trước đây tôi quá bận, con bé lại bị bệnh nên mẹ nó tương đối nuông chiều, dung túng. Chuyện lần này, tôi xin lỗi thay cho con bé.”
“Đợi tôi dạy dỗ con bé tử tế, sẽ bảo nó tự mình đến xin lỗi cháu.”
Nhìn Sư trưởng Bạch với mái tóc điểm bạc, đáy mắt ẩn chứa sự mỏi mệt, Tô Nhuyễn thật lòng hy vọng Bạch Khả Hân có thể ăn năn hối cải và thay đổi.
Sau khi Bạch Khả Hân bị xử phạt, Trương Thi Thi cũng bị ghi vào hồ sơ. Mặc dù cô ta đã cố gắng đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Bạch Khả Hân, nhưng Sư trưởng Bạch chỉ nhận sai lầm do con gái gây ra, chứ không tùy tiện để con bé bị oan uổng.
Cuối cùng, chân tướng vẫn được phơi bày rõ ràng: Bạch Khả Hân đúng là có ám chỉ với Trương Thi Thi, nhưng việc dán ảnh chụp hoàn toàn là ý tưởng tự phát của chính Trương Thi Thi.
Tóm lại, Trương Thi Thi đã phải im hơi lặng tiếng hơn hai tháng, khi cảm nhận của mọi người về cô ta đang dần tốt lên thì lại một lần nữa bị chính cô ta tự tay hủy hoại.
Nhưng những điều này đều chẳng còn liên quan đến Tô Nhuyễn. Hiện tại, cô đang vô cùng bận rộn. Ngoài việc phải sắp xếp chuẩn bị cho tiệc tối Nguyên Đán, ba công nhân mới cũng cần được đào tạo và sắp xếp công việc.
Ngưu Xuân Phân và Dư Tiểu Lệ thì dễ nói chuyện hơn, việc làm dây buộc tóc không có gì khó khăn, Hoàng Tiểu Thảo hoàn toàn có thể dạy cho họ. Còn về chế tác trang sức, Tô Nhuyễn dự định quan sát trước xem ai phù hợp, rồi sẽ truyền dạy kỹ thuật cho người đó.
Khó khăn chính yếu vẫn là sắp xếp cho Diệp Minh.