Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 381: Bắt chước bừa (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Tô Nhuyễn không thiết kế cửa tiệm theo kiểu mở như siêu thị hiện đại. Cô hiểu rằng ở thời điểm này, ý thức người dân chưa thể sánh bằng đời sau, không ít kẻ vẫn thích chiếm đoạt lợi lộc nhỏ, tay chân không được 'sạch sẽ'. Những món đồ trang sức nhỏ lại dễ dàng cất giấu, mà chưa có phương pháp kiểm tra hữu hiệu như sau này. Bởi vậy, cô vẫn duy trì hình thức bán hàng như các trung tâm bách hóa: khách hàng ưng món nào, cô sẽ lấy tận tay cho họ, tiền trao hàng nhận rõ ràng.

Cũng may, mọi người đã quen với kiểu mua bán này. Hơn nữa, mỗi món trang sức treo trên tường đều được niêm yết giá rõ ràng, khách hàng không cần mất công hỏi han, chỉ việc chọn lựa kiểu dáng mình ưng ý là xong. So với những nơi khác, cách này tiện lợi hơn hẳn.

Mặc dù vậy, lượng khách vẫn vô cùng đông đúc. Dòng người hiếu kỳ từ bên ngoài cứ thế đổ vào không ngừng, tạo thành một hiệu ứng dây chuyền. May mắn là họ đã có sự chuẩn bị từ trước. Ngày hôm đó, ba người họ bận rộn không ngơi tay ngơi chân, đến tận bốn, năm giờ chiều, lượng khách mới dần thưa thớt.

Tô Nhuyễn cười tươi: “Lần này mới chỉ là phỏng vấn thôi, đợi báo chí phát hành, lượng khách đến cửa hàng chúng ta sẽ còn bùng nổ nữa. Xem ra phải nhanh chóng thuê thêm người cho Triệu Lôi rồi.”

Triệu Lôi cũng hưng phấn không kém. Tô Nhuyễn đã nói với anh ta từ trước rằng sau này mở thêm chi nhánh sẽ để anh ta chịu trách nhiệm hướng dẫn nhân viên mới. Nếu anh ta quản lý tốt, doanh số của chi nhánh đó cũng sẽ có phần trăm của anh ta.

Tại cửa hàng thời trang Thanh Dương, Tô Thanh Thanh xoa xoa vòng eo, mệt mỏi khẽ gọi một tiếng: “Anh Hướng Dương ơi.”

Hoắc Hướng Dương đang kiểm kê quần áo lập tức bước tới, tự nhiên ngồi xổm xuống mát xa chân cho cô. Anh xót xa nói: “Em mệt lắm rồi nhỉ?”

"Hay là ngày mai em đừng đến nữa, cứ ở nhà nghỉ ngơi là được rồi. Bọn anh đều quen việc cả rồi mà.”

Nhìn thấy ánh mắt quan tâm dịu dàng của đối phương, Tô Thanh Thanh cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Kiếp trước khi cô mang thai, ngoài giai đoạn đầu được Lộc Minh Quân chăm sóc tận tình, sau đó anh ta chỉ biết vùi đầu vào huấn luyện, mặc kệ cô, thậm chí còn nói cô quá nhõng nhẽo.

Còn Hoắc Hướng Dương thì khác, chỉ cần ở bên cạnh, anh nhất định sẽ chăm sóc cô chu đáo. Có điều… Tô Thanh Thanh liếc mắt nhìn Tiểu Liên đang sắp xếp lại quần áo, khéo léo từ chối lời đề nghị của Hoắc Hướng Dương: “Em không mệt đâu. Em muốn được ở bên anh, nhìn thấy anh Hướng Dương là em chẳng còn mệt mỏi chút nào nữa.”

Hoắc Hướng Mỹ đứng bên cạnh xem mẹ Hoắc đếm tiền, nghe vậy thì âm thầm bĩu môi.

Hoắc Hướng Dương lại vô cùng hưởng thụ những lời này, còn âu yếm vuốt ve gương mặt Tô Thanh Thanh.

Mẹ Hoắc đếm lướt qua một lần rồi hưng phấn nhét xấp tiền vào túi. Bà cười tươi như hoa, khen ngợi: “Thanh Thanh nhà chúng ta giỏi quá chừng! Hoạt động khai trương lần này làm quá tốt, mẹ cứ tưởng phải đợi mấy ngày mới có khách ghé chứ.”

Tô Thanh Thanh đắc ý: “Cũng bình thường thôi mà, sau này con còn nhiều chiêu khác nữa.”

Thấy Hoắc Hướng Dương nghi hoặc nhìn mình, cô ta không nhịn được khoe khoang: “Ví dụ như mua tròn hai trăm ngàn sẽ được giảm hai mươi ngàn.”

Mẹ Hoắc lập tức nhíu mày: “Vậy không phải là lỗ vốn sao?”

Tô Thanh Thanh thở dài: “Mẹ ơi, mẹ phải nhìn xa trông rộng chứ. Trong cửa hàng chúng ta có món nào tròn hai trăm ngàn đâu ạ?”

“Những người bỏ ra một trăm năm mươi ngàn mua quần áo rồi, sẽ vì hai mươi ngàn giảm giá mà cố gắng mua thêm một món đồ năm sáu mươi ngàn nữa. Dù đã mua một bộ hơn ba trăm ngàn, họ cũng sẽ vì bốn mươi ngàn giảm giá mà mua thêm một món cho đủ bốn trăm ngàn. Tính như vậy, chẳng phải chúng ta lại bán thêm được vài món, kiếm thêm được một khoản lớn sao?”

Mẹ Hoắc giật mình hiểu ra. Hoắc Hướng Dương kinh ngạc cảm thán nhìn Tô Thanh Thanh: “Vợ ơi, sao em thông minh thế! Đúng là phúc tinh của nhà chúng ta mà.”

Tô Thanh Thanh được khen, cả người lâng lâng. Cô liếc mắt nhìn mẹ Hoắc một cái rồi nói: “Mẹ, con từng nói gì nhỉ? Cơm ngon không sợ muộn. Cũng là một ngày làm việc mệt mỏi, nhưng con bán quần áo này kiếm được nhiều hơn làm dây buộc tóc gấp mấy lần đúng không?”

“Một tuần thôi là chúng ta có thể kiếm bằng Tô Nhuyễn làm cả tháng rồi đó, nói không chừng còn nhiều hơn cơ.”

Mẹ Hoắc vuốt ve xấp tiền dày cộp trong túi, cảm thấy cô con dâu Tô Thanh Thanh này thật sự rất có đầu óc. Bà lập tức hào phóng rút ra hai trăm ngàn đưa cho Hoắc Hướng Dương: “Thanh Thanh là đại công thần của nhà mình. Lát nữa con dẫn con bé đi, xem con bé thích ăn gì thì cứ mua hết về nhé!”

Tô Thanh Thanh dựa vào ghế, nắm tay Hoắc Hướng Dương, tâm trạng vô cùng sung sướng.

Lúc này lại có mấy người khách vào cửa hàng, vừa chọn quần áo vừa nói chuyện phiếm.

“Không biết mấy ngày nữa báo chí đăng ảnh chụp có thấy tôi trên đó không nhỉ? Lúc đó tôi đứng gần cửa nhất, chắc là cũng lên hình.”

“Hóa ra vị quân tẩu xuất hiện trên báo chính là chị ấy! Lúc con đọc bài báo đó, mẹ con còn khen chị ấy quá đỗi tuyệt vời.”

“Ngoài đời còn xinh đẹp hơn ảnh trên báo nhiều!”

“Không chỉ đẹp người, chị ấy còn có tài văn chương, câu “Anh bảo vệ quốc gia, em bảo vệ anh ” đúng là lãng mạn vô cùng, chắc chắn chồng chị ấy hạnh phúc lắm đây.”

Một cô gái khác khoe ra trang sức trên lỗ tai, cười nói: “Hoa tai cũng rất đẹp, khi về chắc chắn em họ em sẽ hâm mộ muốn chết.”

Người nhà họ Hoắc đều chú ý tới những chiếc hoa tai, dây buộc tóc trên đầu mấy cô gái, hình thức độc đáo này tạm thời chỉ có chỗ của Tô Nhuyễn làm ra được.

Hoắc Hướng Mỹ đảo mắt nhìn quanh, sau đó chạy thẳng ra ngoài.

Tô Thanh Thanh đứng lên chọn quần áo giúp bọn họ, tiện miệng hỏi thăm: “Các cô vừa đi dạo chỗ nào thế? Có gì vui vậy?”

Mấy cô gái lập tức ríu rít kể cho cô ta nghe về cửa hàng Thế Ngoại Tiên.

Đợi bọn họ mua sắm xong rồi rời đi, Hoắc Hướng Mỹ cũng quay về, còn cầm theo tờ báo Đô Thị Yến Kinh, ngạc nhiên nói: “Tô Nhuyễn thật sự lên báo!”

“Hơn nữa hôm nay lại có phóng viên tới phỏng vấn, nghe nói mấy ngày nữa sẽ lên tờ báo khác.”

Nói tới đây, cô ta căm giận: “Em qua đó còn nhìn thấy rất nhiều người là khách của chúng ta.”

“Chúng ta bỏ tiền thuê người phát tờ rơi, kết quả bọn họ lại ăn ké.”

Mẹ Hoắc nhíu mày: “Không phải là thấy nhà chúng ta náo nhiệt, cố ý giở trò chứ? Rốt cuộc nhà bọn họ làm gì, sao có thể lên báo?”

Bà ta nhìn Tô Thanh Thanh, hỏi: “Cửa hàng nhà chúng ta có thể làm được không?”

Trong giọng nói đều là mong đợi, lên báo đó, nếu cửa hàng nhà bọn họ cũng được lên báo, vậy thì vang dội biết chừng nào.

Hoắc Hướng Dương cũng nhận lấy tờ báo, cẩn thận đọc bài viết trên đó.

Tô Thanh Thanh đã sớm hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện, nhìn bức ảnh người đàn ông cụt chân trên báo, trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ: “Cũng không phải là không thể.”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 381: Bắt chước bừa (2)