Đời trước, Hoắc Hướng Dương luôn khen Tô Nhuyễn hiền huệ, có năng lực. Hai vị nhân vật quyền lực đã ủng hộ giúp nhà họ Hoắc phát triển đều là do Tô Nhuyễn kết giao, một người trong số đó có xuất thân từ quân đội.
Nhà họ Hoắc có thể nhanh chóng đứng vững gót chân ở thành phố Yến, đều nhờ vào sự giúp đỡ của vị lãnh đạo quân đội kia.
Tuy rằng Hoắc Hướng Dương không nói tỉ mỉ, nhưng kiếp trước đúng là Tô Nhuyễn có một nhà máy chuyên tiếp nhận các quân nhân bị thương hoặc những gia đình quân nhân gặp khó khăn, và một công ty vệ sĩ chuyên tuyển dụng quân nhân xuất ngũ khỏe mạnh.
Tô Thanh Thanh ngờ rằng kiếp trước Tô Nhuyễn đã dùng cách này để làm quen với vị 'quý nhân' trong quân đội ấy.
Chỉ là đời này có Lộc Minh Sâm rồi, cô ta còn làm ra chuyện như vậy, phải biết rằng Lộc Minh Sâm còn trẻ mà đã là đoàn trưởng, tiền đồ vô cùng xán lạn, muốn quen biết nhân vật quyền lực nào đó thì thông qua anh ấy chẳng phải sẽ nhanh hơn sao?
Ánh mắt Tô Thanh Thanh dừng trên đoạn văn thổ lộ cuối cùng trên tờ báo, không nhịn được cười nhạo một tiếng. Trước mặt Hoắc Hướng Dương, Tô Nhuyễn kiếp trước luôn lạnh lùng kiêu ngạo tựa công chúa. Vậy mà kiếp này, cô ấy lại nồng nhiệt, táo bạo đến thế với Lộc Minh Sâm, thậm chí còn công khai tỏ tình trên báo... Thật sự là...
Cô ta không khỏi nghĩ đến lần mình gặp mặt Lộc Minh Sâm, tuy rằng nhìn qua có vẻ đối phương vô cùng yêu Tô Nhuyễn, nhưng Tô Thanh Thanh không tin rằng trong lòng anh ta không hề có chút khúc mắc nào.
Chắc là Tô Nhuyễn cũng hiểu rõ, cho nên, mới vất vả vừa buôn bán ở chợ, vừa mở cửa hàng, cố tình tạo ra vẻ ngoài tự lực cánh sinh.
Thuê quân nhân bị thương xuất ngũ có khả năng là vì lấy lòng Lộc Minh Sâm, nhưng khả năng lớn nhất chắc là muốn thông qua việc này gặp lại vị 'quý nhân' đời trước.
Nghĩ thông suốt điểm này, đôi mắt Tô Thanh Thanh lóe lên tia sáng. Con đường ấy, đâu phải chỉ mỗi Tô Nhuyễn mới có thể bước đi.
Thấy ba mẹ con nhà họ Hoắc đang nhìn mình, Tô Thanh Thanh nhẹ nhàng nói: “Chúng ta cũng nên thuê hai cựu quân nhân xuất ngũ có hoàn cảnh khó khăn thì hơn.”
Mẹ Hoắc lập tức phản đối: “Nhà mình đâu thiếu người, thuê thêm làm gì cho tốn kém?” Trong lòng bà, cửa hàng của họ chỉ là một tiệm nhỏ, người nhà chịu khó một chút là được. Thuê thêm người chẳng phải là tiêu tiền vô ích sao?
Tô Thanh Thanh giải thích: “Vốn dĩ chúng ta cũng phải thuê người thôi. Hằng năm, anh Hướng Dương còn phải xuôi vào Nam để nhập hàng. Còn Hướng Mỹ thì cứ hễ đông khách là lại căng thẳng, lo lắng đến mức chạy vào nhà vệ sinh liên tục, như vậy chắc chắn sẽ chậm trễ công việc. Sức khỏe của mẹ lại không tốt, giúp đỡ vài ngày thì được, chứ về lâu dài vẫn nên ở nhà an hưởng tuổi già thì hơn.”
Sắc mặt Hoắc Hướng Mỹ tối sầm lại. Lời Tô Thanh Thanh nói có phải đang ám chỉ cô ta lười biếng, trốn việc không?
Mẹ Hoắc cũng khẽ nhíu mày. Nếu không cho bà thu tiền, lỡ Tô Thanh Thanh biển thủ tiền công thì sao, bọn họ phải làm thế nào đây?
Tô Thanh Thanh vẫn tiếp tục lập luận: “Còn Tiểu Liên, vừa mới sảy thai xong, không phải mọi người đều nói cô ấy cần tĩnh dưỡng cho khỏe sao? Cũng đâu thể để con làm một mình được.” Cô ta khẽ xoa bụng: “Hai tháng nữa là thằng nhóc này đến giai đoạn phát triển nhanh rồi, đây là cháu đích tôn của nhà họ Hoắc chúng ta mà, con cũng phải để ý kỹ càng hơn chứ.”
Sắc mặt Tiểu Liên trắng bệch, sợ hãi nói: “Em làm được mà, em đã khỏe rồi, không cần tĩnh dưỡng nữa đâu ạ.”
Tô Thanh Thanh thờ ơ đáp: “Dù không cần tĩnh dưỡng, chỉ một mình cô cũng không làm xuể đâu. Hôm nay mọi người cũng thấy rồi đó, khách có ít đi một nửa mà Tiểu Liên còn xoay sở không kịp. Nói không chừng, trong lúc ra phía sau lấy quần áo cho khách, phía trước lại bị kẻ gian trộm đồ. Cửa hàng ít nhất phải có hai người mới đảm bảo được.”
Nói đi nói lại, tóm lại vẫn là phải thuê người.
Mẹ Hoắc vẫn không vui. Cửa hàng vừa mới khai trương, tuy rằng hai ngày đầu buôn bán rất tốt, nhưng lấy đâu ra tiền thuê người? Hơn nữa, bụng to thì làm sao chứ? Chẳng phải chỉ là lấy quần áo cho khách, rồi thu tiền thôi sao? Có thể mệt đến mức nào, sao Tô Thanh Thanh này lại õng ẹo làm mình làm mẩy như vậy …
Tô Thanh Thanh còn có chuyện khác muốn nói: “Hơn nữa, chúng ta thuê cựu quân nhân còn được lên báo đưa tin. Như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều tiền quảng cáo so với việc tự chạy quảng cáo.”
Mẹ Hoắc nhìn báo Đô Thị đưa tin về Tô Nhuyễn, trong lòng cũng có chút động. Trước chưa nói đến việc có thể quảng cáo hay không, chỉ cần được lên báo thôi là bà phải gửi về quê khoe với mấy kẻ hay xì xào sau lưng, cho bọn họ lác mắt mà ghen tị chơi!
Tiểu Liên lại nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta bán quần áo nữ, thuê đàn ông không ổn lắm nhỉ?”
Tô Thanh Thanh sửng sốt, ngay lập tức liếc xéo đối phương: “Ai nói cựu quân nhân đều là nam? Cô không biết có cả nữ binh à? Huống hồ, cựu quân nhân có hoàn cảnh khó khăn chỉ là cách gọi chung, thực ra còn bao gồm cả người nhà của các quân nhân đã hy sinh nữa.”
Tiểu Liên cắn môi theo bản năng, sợ hãi không dám nói thêm lời nào.
Hoắc Hướng Dương nhìn cô ta một cái, thở dài: “Thanh Thanh, Tiểu Liên học vấn không cao, từ trước đến nay lại chưa từng ra khỏi huyện thành, em kiên nhẫn với cô ấy chút.”