Dòng lửa giận bùng lên trong lòng Tô Thanh Thanh. Chỉ có kẻ ngốc, chung tình đến mức không nhìn thấu như Hoắc Hướng Dương, mới tin Tiểu Liên là một cô gái ngây thơ, khờ dại! Nếu ngây thơ vô tri thật, cô ta có chịu làm không công cho nhà họ Hoắc không, có dám giăng bẫy đưa Hoắc Hướng Dương vào khách sạn không?
Lại còn nói chồng mất phải cúng bái trăm ngày, không chịu ở lại nhà chịu tang. Ha hả, cô ta nghĩ mình là đứa ngốc chắc? Nếu Trương Tiểu Liên thật sự chung tình với người chồng đã khuất của mình đến vậy, sao anh ta vừa qua đời, cô ta đã bám theo họ lên thành phố Yến rồi?
Chẳng lẽ cuộc điện thoại đó gọi nhầm cho cô ta sao?
Lại còn muốn vin vào chuyện sinh non, lợi dụng sự áy náy của Hoắc Hướng Dương để không chịu về quê…
Nhưng thấy Hoắc Hướng Dương ngây thơ như vậy, Tô Thanh Thanh cũng không vạch trần. Nếu tạm thời chưa thể đuổi ả đi, cô sẽ không dại dột mà nói cho Hoắc Hướng Dương biết Tiểu Liên có ý đồ với anh.
Tô Thanh Thanh thân mật khoác tay Hoắc Hướng Dương, nũng nịu: "Ấy, không phải em không kiên nhẫn đâu, nhưng anh cũng biết mà, phụ nữ mang thai thì cảm xúc lúc nào cũng thất thường."
"Tiểu Liên à, cô đừng hiểu lầm nhé, tôi thật sự không có ý ghét bỏ cô đâu."
Nghe Tô Thanh Thanh nhắc đi nhắc lại chuyện mang thai, hốc mắt Tiểu Liên cuối cùng cũng ửng đỏ.
Hoắc Hướng Dương khẽ thở dài, ở nơi Tô Thanh Thanh không nhìn thấy, anh áy náy nói lời xin lỗi với Tiểu Liên.
Tiểu Liên giả vờ kiên cường, cúi đầu không nói gì thêm.
- -
Mẹ Hoắc đứng ngoài xem hết màn kịch, vẫn chưa nói gì, chỉ quay sang hỏi Tô Thanh Thanh: "Vậy con định lên báo thế nào đây? Lẽ nào phải tìm đến Tô Nhuyễn sao?"
Tô Thanh Thanh nhíu mày, khó chịu nói: "Đừng tìm chị ta! Lần trước ở bệnh viện, thái độ ghét bỏ của chị ta còn chưa đủ rõ ràng sao? Cứ xem như không có người chị em thân thích này đi."
Cô ta hừ lạnh một tiếng: "Không có chị ta, lẽ nào chúng ta không tự tìm được ai sao?"
Hoắc Hướng Dương vuốt lưng dỗ cô nguôi giận: "Anh biết rồi, sẽ không tìm chị ta đâu, em đừng nóng nữa. Em thông minh thế này, chắc chắn sẽ có cách giải quyết mà, phải không?"
Tô Thanh Thanh kiêu hãnh hất cằm, chỉ vào số điện thoại trên tờ báo, nói: "Không phải đã có sẵn đây sao?"
"Chúng ta cứ gọi thẳng cho tòa soạn, hoặc trực tiếp đến đó, cứ nói là thấy bài viết này, cũng muốn góp chút sức lực. Nhưng vì không quen biết gia đình quân nhân, nên hy vọng tòa soạn có thể đăng bài giúp chúng tôi tuyển người, ghi rõ điều kiện và địa chỉ. Biết đâu không chỉ gia đình quân nhân chú ý, mà còn thu hút sự quan tâm của các tờ báo khác nữa thì sao?"
Mắt Hoắc Hướng Dương sáng rực: "Thanh Thanh, em thật sự quá thông minh!"
Tô Thanh Thanh tựa vào lòng anh, nũng nịu: "Giờ anh biết em tốt thế nào chưa? Em có thể giúp anh nhiều chuyện lắm đó!"
Mẹ Hoắc cũng mỉm cười hiền hậu, khen ngợi: "Thanh Thanh quả đúng là có năng lực."
Giữa tháng Mười Hai, trời nhá nhem tối rất nhanh, sau bảy rưỡi các cửa hàng đã lục tục đóng cửa. Gia đình họ Hoắc cũng đang dọn dẹp cửa hàng chuẩn bị về nhà.
Tuy nơi họ ở không quá xa đây, nhưng vẫn phải đi ba bốn trạm xe buýt.
Hoắc Hướng Dương kéo cửa cuốn xuống, nắm tay Tô Thanh Thanh. Đi được vài bước, họ bất ngờ chạm mặt Tô Nhuyễn. Ai nấy trên phố đều mặc những bộ quần áo bông dày cộp hoặc áo khoác quân đội ấm áp, vậy mà cô ấy lại chỉ diện một chiếc áo khoác lông vũ màu đỏ rực, khiến người ta chỉ cần lướt qua là đã chú ý ngay lập tức.
Chiếc mũ len vàng nhạt trùm kín đôi tai, càng làm khuôn mặt cô trông nhỏ nhắn hơn. Làn da trắng sứ dường như phát sáng dưới ánh đèn đường mờ ảo.
Thấy Hoắc Hướng Dương nhìn Tô Nhuyễn đến sững người, Tô Thanh Thanh trong lòng âm thầm cảnh giác. Nhưng đây chỉ có một con đường, muốn tránh cũng không tránh được. Cô ta lập tức đưa tay lên xoa bụng, giọng điệu đáng thương, cất lời: "Anh Hướng Dương, em hơi mệt."
Hoắc Hướng Dương bừng tỉnh, vội vàng đỡ lấy Tô Thanh Thanh. Một tay anh vòng qua chống sau lưng, nhẹ nhàng xoa dịu giúp cô, dịu dàng hỏi: "Sao vậy em? Có đi tiếp được không?"
Tô Thanh Thanh tựa vào lòng anh, cười ngọt ngào: "Có anh Hướng Dương ở đây thì đương nhiên em sẽ kiên trì được rồi, may mà có anh bên cạnh em đó!"
Hoắc Hướng Dương mỉm cười, ánh mắt vẫn không rời Tô Nhuyễn. Đã muộn thế này rồi, cô ấy vẫn bận rộn một mình, khỏi cần nói cũng biết Lộc Minh Sâm chẳng phải kiểu người biết quan tâm. Lúc này, liệu cô ấy có hối hận không nhỉ?
Tô Nhuyễn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của hai kẻ đối diện, đến cả liếc mắt khinh bỉ cô cũng lười biếng. Hừ! Không dám đối đầu trực diện, giờ lại bày trò kích đểu à? Đúng là quá đề cao bản thân, cô đây khinh!
Nghĩ tới công sức bỏ tiền thuê người phát tờ rơi, cuối cùng lại bị Tô Nhuyễn "cướp" hết lợi thế, Hoắc Hướng Mỹ lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô ta cố ý nói: “Chị Tô Nhuyễn, giờ này mà sao chị vẫn cứ lủi thủi một mình vậy?”
Diệp Minh và Triệu Lôi cứng họng, bọn họ đứng đây là không khí à?
Diệp Minh đang định mở miệng, đã nghe thấy Tô Nhuyễn lười biếng đáp: “ Tôi sợ chỉ mình tôi thôi đã đủ dọa cô 'xỉu up xỉu down' rồi.”
Diệp Minh và Triệu Lôi bật cười thành tiếng, ngay cả Hoắc Hướng Dương và cô nàng Tiểu Liên cũng không nhịn được mà mỉm cười.