Hoắc Hướng Mỹ buồn bực, đang định nói thẳng ra thì lại nghe thấy tiếng động cơ xe hơi vọng lại từ phía xa, ánh đèn pha cắt ngang bóng đêm dần dần tới gần.
Mọi người đều tự giác nhường đường. Chiếc xe dừng ngay trước mặt bọn họ, đèn pha vụt tắt, Tô Nhuyễn mới thấy rõ là một chiếc Jeep hầm hố.
Nghĩ tới điều gì đó, Tô Nhuyễn hơi kích động, trái tim bé nhỏ đập rộn ràng. Quả nhiên, cửa xe mở ra, Lộc Minh Sâm bước xuống, dáng vẻ cao lớn nổi bật dưới ánh đèn đường.
“Anh Minh Sâm!” Tô Nhuyễn reo lên vui vẻ. Kể từ sau khi đưa Đinh Lâu tới, Lộc Minh Sâm lại bận tối mặt, đã mấy ngày rồi họ chưa gặp nhau.
Lộc Minh Sâm đến gần, tay anh khẽ chạm lên má cô, cảm nhận hơi lạnh: “Lạnh thế này rồi, mau lên xe thôi, em.”
Diệp Minh và Triệu Lôi cũng đã tự giác tiến về phía chiếc Jeep.
Tô Nhuyễn liếc nhìn Tô Thanh Thanh, vẻ mặt cô nàng rõ ràng không mấy dễ chịu. Cô vươn tay ôm lấy cánh tay Lộc Minh Sâm, cố ý nói với giọng điệu ngọt ngào: “Anh Minh Sâm ơi, có anh bên cạnh thật là hạnh phúc quá chừng, nếu không thì trời lạnh thế này, em lại phải vật lộn trên xe buýt rồi.”
Ngữ điệu gần như giống hệt Tô Thanh Thanh vừa nói.
Lộc Minh Sâm bật cười khe khẽ: “Chen chúc xe buýt làm gì, anh không tới được thì em cứ gọi taxi về nhà. Hay là hôm nào rảnh, anh đi mua tặng em một chiếc xe riêng nhé?”
Tô Nhuyễn suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Lần này, không chỉ Tô Thanh Thanh mà ngay cả mặt Hoắc Hướng Dương cũng tối sầm lại.
Thế nhưng, Lộc Minh Sâm dường như còn muốn 'diễn' tiếp, anh xoay người, khom lưng xuống trước mặt cô: “Lên đi, anh cõng em qua.”
Tô Nhuyễn lại giả bộ nũng nịu: “Ai nha, sao người ta chưa nói mà anh đã biết em mệt rồi? Em thấy mấy ông chồng khác toàn phải để vợ nhắc mới biết thôi đó.” Vừa nói dứt lời, cô đã tự nhiên dựa hẳn vào lưng anh.
Nghe lời cô, Lộc Minh Sâm lập tức đoán ra ngay cô đang muốn ' làm trò'. Anh nhẹ nhàng cõng cô lên, nói: “Sao lại đem anh ra so với mấy ông chồng khác?”
Tô Nhuyễn cọ cọ vào bờ vai anh, cất giọng ngọt lịm như mía lùi: “Cũng đúng ha, chồng người khác đâu biết đường cõng vợ, cũng chẳng mua xe cho vợ đâu. Chậc chậc, đúng là đáng thương hết sức.”
Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương (đang tự thấy mình) đáng thương: ……
…
Ở một diễn biến khác, nhà họ Hoắc đứng nhìn chiếc Jeep khuất dạng, màn tình tứ ngọt ngào ban nãy cũng tan biến theo làn khói xe.
Trong xe, trên ghế phụ, Tô Nhuyễn ra sức xoa xoa cánh tay mình: “Trời đất ơi, nổi hết da gà rồi đây này!”
Lộc Minh Sâm liếc cô cười nhẹ: “Em lại bị ai chọc ghẹo rồi à?”
Tô Nhuyễn hừ một tiếng: “Vì không dám chọc trực diện, nên cô ta mới cứ 'âm dương quái khí' thôi.”
Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm đang lái xe, bỗng nhiên hỏi: “Anh ơi, em có nên đi thi bằng lái xe không nhỉ?”
Nhỡ đâu ngày nào đó anh có việc, cô cũng có thể tự mình cầm lái. Sống lại rồi, cô quên mất cả chuyện mình chưa có bằng lái xe.
Lộc Minh Sâm hỏi: “Một chiếc xe thì khoảng bao nhiêu tiền?”
Tô Nhuyễn đáp: “Chắc tầm mười mấy vạn.”
Trên mặt Lộc Minh Sâm hiện rõ vẻ bối rối.
Tô Nhuyễn nghi hoặc: “Có chuyện gì vậy anh?”
Lộc Minh Sâm nói: “Anh nghĩ chúng ta nên ưu tiên mua nhà trước, rồi hãy tính đến xe sau.”
Tô Nhuyễn bật cười vì sự ngây thơ của anh: “Yên tâm đi, nhà cửa xịn xò như thế thì chúng ta mua không nổi đâu.”
Lộc Minh Sâm:…… Anh chỉ biết hậm hực.
Anh đưa Đinh Lâu và Triệu Lôi về tứ hợp viện trước, sau đó mới chở Tô Nhuyễn về trường học.
Xe vừa dừng trước cổng trường, Lộc Minh Sâm đã hỏi: “Tiệc đón năm mới ở trường em tổ chức vào thứ sáu tuần sau đúng không?”
“Vâng.” Tô Nhuyễn chìa hai tay về phía anh, muốn được ôm một cái. Lộc Minh Sâm khẽ cười, tháo dây an toàn rồi cúi người ôm lấy cô, hôn nhẹ lên trán: “Nhớ anh rồi à?”
Tô Nhuyễn dụi nhẹ vào má anh, như một lời đáp không lời. Vài ngày không gặp, đương nhiên là cô nhớ anh lắm rồi.
Lộc Minh Sâm thở dài: “Tuần sau, chắc anh sẽ phải đi làm nhiệm vụ một chuyến, lần này có lẽ sẽ khá lâu.”
Trong lòng Tô Nhuyễn bỗng thấy lòng vấn vương: “Mất bao lâu? Có nguy hiểm không anh?”
Lộc Minh Sâm xoa đầu cô: “Nhanh thì mất khoảng một tháng, chậm thì chắc hai ba tháng. Dù nguy hiểm hay không, anh hứa là sẽ quay về với em.”
Những nhiệm vụ không có thời gian cố định như thế này phần lớn đều là nhiệm vụ nguy hiểm, khó nói trước được điều gì.
Tô Nhuyễn ôm chặt lấy anh: “Ngày mai em sẽ đi làm đơn xin học ngoại trú.”
Giây phút này cô mới chợt nhận ra, thời gian hai người ở bên nhau ít hơn người bình thường rất nhiều, cô không thể tiếp tục lãng phí nữa.
Cô muốn khi anh làm nhiệm vụ quay về, cô có thể nhìn thấy anh ngay lập tức, dù là ban ngày hay nửa đêm.
Lộc Minh Sâm nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô, cười nói: “Ngoan quá…”
Hai ngày sau, Tô Nhuyễn đã hoàn thành thủ tục học ngoại trú, nhưng Lộc Minh Sâm lại không có thời gian, gần như biệt tăm biệt tích.
Tô Nhuyễn chỉ còn cách lao đầu vào công việc bận rộn để bản thân không nghĩ ngợi lung tung. Đúng lúc tiệc đón năm mới cũng sắp diễn ra, thời gian nghỉ giữa trưa và buổi tối cô đều phải tập vũ đạo, lúc rảnh rỗi còn phải tập dượt lời dẫn với người dẫn chương trình.
Mỗi ngày cô đều gọi điện thoại về hỏi thăm tình hình cửa hàng và tứ hợp viện. May mắn thay, ngay từ đầu cô đã quy hoạch rõ ràng, mọi người ai cũng làm việc của mình đâu ra đấy, không xảy ra vấn đề gì lớn.