Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 385: Thời gian quý giá (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Thoáng cái đã đến ngày tổ chức tiệc đón năm mới, hội trường trường Đại học Sư phạm Yến Kinh đông nghịt người, ghế trong hội trường trở nên thiếu hụt, hội sinh viên còn phải bổ sung thêm ghế ở hàng cuối và cả lối đi.

Tô Nhuyễn đang chuẩn bị phía sau hậu trường, hôm nay cô mặc một bộ sườn xám cách tân. Ban tổ chức không yêu cầu trang phục của người dẫn chương trình, mọi người chỉ cần diện bộ cánh đẹp nhất của mình là được.

Minh Kiều Kiều mặc một bộ váy liền màu đỏ rực rỡ, hai nam sinh mặc vest đen và vest trắng lịch lãm. Bốn người đứng cạnh nhau, mỗi người một phong cách nhưng lại hòa hợp lạ thường.

Cô giáo La nhìn bọn họ, cười nói: “Đẹp lắm, chỉ riêng bề ngoài thôi, Sư phạm Yến Kinh chúng ta xứng đáng đứng top đầu rồi.”

Nói xong, cô lại nhìn Tô Nhuyễn cười: “Hơn nữa đã có người kế nhiệm xứng đáng, mấy năm tới chẳng cần lo lắng gì nữa.”

Đêm hội tại các trường đại học thường là sự kiện mở, người ngoài vẫn có thể đến tham dự. Thậm chí, nó còn là một sân chơi để các trường "flex" với nhau, thế nên nhà trường rất chú trọng.

Tô Nhuyễn mỉm cười, nhưng trong lòng lại có chút thất thần. Hôm qua Lộc Minh Sâm tranh thủ gọi điện thoại, nói hôm nay nếu rảnh anh ấy sẽ tới xem Đêm hội ở trường cô, cô không biết anh sẽ xuất hiện lúc nào.

Khi cô đang mải suy nghĩ, một tiếng gọi từ bạn học vang lên: “Tô Nhuyễn, có người tìm cậu này!” Giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.

Tô Nhuyễn mừng rỡ xoay người, quả nhiên trông thấy bóng dáng cao ráo, phong độ ngời ngời của anh đứng sừng sững trước cửa.

“Anh Minh Sâm!” Cô chạy tới.

Lộc Minh Sâm nhìn cô, ánh mắt tràn đầy vẻ trầm trồ, mê mẩn. Nhưng vì ngại những người xung quanh, anh cố nén lại, chỉ dịu dàng xoa đầu cô: “Em xinh lắm.”

Tô Nhuyễn nhìn anh cười.

“Chậc chậc, trong mắt cô chỉ có mỗi Đoàn trưởng Lộc thôi sao? Bọn tôi là không khí à?” Một tiếng trêu chọc từ bên cạnh vang lên.

Tô Nhuyễn quay đầu nhìn người vừa nói, mừng rỡ reo lên: “Y tá Mễ! Sao mọi người cũng đến đây?”

Mễ Duyệt cười đáp: “Lần đầu tiên em dẫn chương trình tiệc tối, dù thế nào tụi chị cũng phải đến xem chứ. Chẳng qua trước đó ông xã chị không chắc chắn về thời gian, nên chưa kịp nói với em.”

Bùi Trí Minh cũng thò đầu ra, tấm tắc cảm thán: “Mới không gặp một dạo, chị dâu ngày càng xinh đẹp rạng rỡ rồi.”

Hoàng Hải Uy và Hách Đản phía sau cũng chào hỏi Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn nở nụ cười tươi tắn, trong lòng lại thầm đoán, đại khái những người này đều sắp sửa lên đường làm nhiệm vụ, có lẽ đây là lần thư giãn cuối cùng trước khi khởi hành.

“Tô Nhuyễn, chuẩn bị bắt đầu rồi!” Minh Kiều Kiều gọi.

“Vâng!” Tô Nhuyễn đáp lời, cô nắm tay Lộc Minh Sâm, nói: “Em đi trước nhé, mọi người cứ tìm đàn anh Ngưu, bảo anh ấy sắp xếp chỗ ngồi, em đã nói trước với anh ấy rồi.”

Y tá Mễ xua tay: “Không cần em bận tâm, mau đi đi.”

Bọn họ cũng không đi tìm đàn anh Ngưu, mà chen giữa đám sinh viên, không khí vô cùng náo nhiệt.

Nhìn dáng vẻ phấn khởi của Tô Nhuyễn, Minh Kiều Kiều cười hỏi: “Vui đến thế sao?”

Tô Nhuyễn: “Chị gặp đàn anh Ngưu không vui sao?”

Bàng Sách thúc giục: “Thôi được rồi, ra sân khấu thôi.” Có mỗi bọn họ có người yêu hay sao chứ?

Nói ra cũng thật kỳ lạ, chỉ vì biết Lộc Minh Sâm đang ngồi bên dưới sân khấu, cả người Tô Nhuyễn đều phấn chấn hẳn lên. Cô dẫn chương trình trôi chảy hơn cả khi tập luyện thường ngày, thậm chí khi tự giới thiệu, giọng điệu còn hóm hỉnh, thông minh, khiến cả khán phòng vang lên tiếng cười.

Y tá Mễ nhìn Tô Nhuyễn đang nổi bật, tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, lại lần nữa tấm tắc: “Đoàn trưởng Lộc à, anh đúng là vớ được vàng rồi.”

Lục Thần Minh bên cạnh đặt tay lên vai Mễ Duyệt, nghiêm túc nói: “Không cần em nói ra lời này, anh biết mà.”

Y tá Mễ sững sờ, rồi bật cười mắng yêu: “Em đang nói về Đoàn trưởng Lộc, Lộc Minh Sâm đó chứ, liên quan gì đến anh mà anh cứ nhận?”

Lục Thần Minh bĩu môi không đồng tình: “Nói về nhặt được của báu thì anh đây mới là người vớ được món hời hơn gấp vạn lần, của tên kia tính gì!”

Y tá Mễ bị chọc cười, khẽ đ.ấ.m nhẹ vào vai anh, nhưng giây tiếp theo lại thân mật khoác tay, dựa vào vai anh ta, mắng yêu: “Đồ ngốc!”

Lục Thần Minh liếc sang các đồng đội bên cạnh, mặt đầy vẻ đắc ý.

Lộc Minh Sâm thì hờ hững nhìn lại, còn Bùi Trí Minh nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thể tống cổ hai người này ra ngoài được không vậy?”

Tuy rằng Hoàng Hải Uy chưa hiểu rõ cái cụm từ "ngược cẩu độc thân" kia là gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bị tổn thương sâu sắc. Anh ta xoa tay lầm bầm, hùa theo: “ Tôi cũng thấy vậy!”

Y tá Mễ bật cười: “Thôi được rồi, tập trung xem biểu diễn đi. Tiệc tối của Đại học Sư phạm Yến Kinh đúng là có khác, không tồi chút nào đâu.”

Trước đây, những chương trình họ xem nhiều nhất thường là của đoàn văn công. So với những sinh viên hoạt bát, tràn đầy sức sống thế này, khác biệt quả thực rất lớn.

Mọi người chăm chú theo dõi, thời gian cũng thoắt cái trôi qua.

Chẳng mấy chốc, Y tá Mễ đã xem đến tiết mục cuối cùng: “Tiếp theo chính là tiết mục của Tô Nhuyễn biểu diễn rồi. Hết tiết mục này là bế mạc luôn sao?”

“Thiếu nữ Thiên Trúc.”

Y tá Mễ hớn hở nói: “Chính là tiết mục ‘Thỏ Ngọc tinh nhảy múa’ trong Tây Du Ký đó. Trang phục đẹp lắm, bọn họ sẽ mặc kiểu quần áo như vậy sao?”

Lộc Minh Sâm băn khoăn: “Quần áo kiểu nào?”

Lục Thần Minh cũng chẳng rõ. Bùi Trí Minh, người vẫn thường xem phim với mẹ và em gái, lên tiếng: “Em biết ạ, đẹp lắm, nhưng mà... hơi kiệm vải một chút.”

Lộc Minh Sâm chưa kịp hình dung "thiếu vải" đến mức nào thì đã thấy nhóm Tô Nhuyễn từ từ bước ra sân khấu.

Ánh mắt anh dừng lại trên người Tô Nhuyễn, bất giác nheo lại.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 385: Thời gian quý giá (1)