Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 386: Thời gian quý giá (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Trên sân khấu là hàng chục thiếu nữ, trong bộ trang phục múa màu vàng nhạt ôm sát thân hình uyển chuyển, phần váy lụa bên dưới thì bay bổng. Đầu đội khăn voan mỏng, che hờ nửa khuôn mặt.

Khi nhạc vừa trỗi lên, các cô gái đồng loạt giơ tay, lắc eo. Những sợi tua rua trên trang phục rủ xuống vòng eo mảnh khảnh, lấp lánh như được thắp sáng, mang đậm nét phong tình dị vực vừa bí ẩn vừa quyến rũ.

Y tá Mễ ngẩn ngơ ngắm nhìn: “Đây đích thị là thân hình eo ót như rắn nước trong truyền thuyết rồi! Đẹp mê hồn!”

“Ai, có phải cô ấy vừa cười với anh không?” Y tá Mễ nhẹ huých tay Lộc Minh Sâm, thầm nhắc.

Quả đúng là Tô Nhuyễn đang mỉm cười với Lộc Minh Sâm. Dù dưới khán đài tối om, cô vẫn dễ dàng tìm thấy vị trí chính xác của anh.

Lộc Minh Sâm khẽ mím môi. Mãi đến khi thấy tiết mục sắp kết thúc, anh mới đứng dậy, trầm giọng nói: “ Tôi đi đón cô ấy. Lát nữa mọi người cứ về trước đi nhé.”

Ai cũng hiểu rõ, thời điểm anh Lộc chuẩn bị đi công tác ngày càng gần, dĩ nhiên cặp vợ chồng trẻ muốn có chút không gian riêng tư.

Khi Lộc Minh Sâm đến hậu trường, Tô Nhuyễn vừa bước xuống sân khấu. Thấy anh đến, cô không khỏi ngạc nhiên, vội vàng nói: “Anh chờ em chút, phải ra chào bế mạc nữa, chỉ khoảng bảy tám phút là xong thôi.”

Tiết mục “Thiếu nữ Thiên Trúc” do khoa tiếng Anh dàn dựng là tiết mục cuối cùng. Sau đó, bốn người dẫn chương trình cùng các bạn học đã biểu diễn các tiết mục trong chương trình “Đêm khó quên” ra sân khấu chào bế mạc.

Thế nên Tô Nhuyễn chưa kịp thay trang phục biểu diễn đã phải lên sân khấu. May mà các bạn học khác cũng diện đủ loại xiêm y lộng lẫy, bộ váy của cô dù hoa lệ thật nhưng cũng không quá nổi bật, ngược lại còn hòa mình vào tổng thể chung.

Cảm ơn xong, vừa lui vào sau cánh gà, Tô Nhuyễn chạy vội đến chỗ Lộc Minh Sâm. Lộc Minh Sâm liền gỡ chiếc áo khoác quân đội đang vắt trên tay, cẩn thận khoác lên người cô. Tay anh khẽ chạm vào bàn tay đang run rẩy lộ ra ngoài của cô, dịu dàng hỏi: “Lạnh không em?”

Bàn tay ấm nóng của anh chạm vào cánh tay lạnh buốt của cô, khiến Tô Nhuyễn khẽ rùng mình. Lúc biểu diễn không hề hay biết, giờ cô mới cảm nhận rõ cái lạnh đang thấm vào da thịt.

Tô Nhuyễn siết chặt áo khoác: “Anh chờ em chút nha, em đi thay đồ đây.”

Thấy không ít người mặc trang phục biểu diễn đang run lẩy bẩy đi ra ngoài, Lộc Minh Sâm bèn hỏi: “Em định thay ở đâu?”

“Ở phòng vệ sinh ạ.”

Giờ này phòng thay đồ phía sau cánh gà chắc chắn đã chật ních người. Tô Nhuyễn không muốn mất thời gian chen chúc nên định ra phòng vệ sinh thay đồ cho nhanh.

Lộc Minh Sâm khẽ nhíu mày: “Bên ngoài rất lạnh. Về xe rồi thay.”

“Có được lái xe vào không anh?”

“Ừ, tối nay họ không cấm xe ra vào.”

Có một nơi thoải mái hơn, Tô Nhuyễn đương nhiên không muốn chịu tạm bợ nữa. Cô siết chặt vạt áo khoác của Lộc Minh Sâm, vội chạy vào tìm quần áo và túi xách, chào tạm biệt Minh Kiều Kiều một tiếng rồi theo Lộc Minh Sâm ra ngoài.

Vừa ra đến cửa, quả nhiên có một chiếc xe đã đợi sẵn. Tô Nhuyễn định mở cửa ghế sau thì Lộc Minh Sâm đã mở cửa ghế phụ cho cô: “Thôi cứ về nhà rồi thay luôn đi. Trong xe tối quá, em lại khó nhìn. Với cả, đi một lát là về đến nhà rồi.”

Tô Nhuyễn cũng thấy có lý. Hiện tại xe ô tô chưa được trang bị kính chống nhìn trộm, người ngoài vẫn có thể nhìn vào bên trong. Nếu thay quần áo trên xe, cô buộc phải tắt đèn, mà như vậy thì không có cảm giác an toàn chút nào.

Dù sao trên xe cũng rất ấm, về nhà thay đồ cũng chẳng muộn hơn là bao, vì thế Tô Nhuyễn nghe lời Lộc Minh Sâm, ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ.

Con xe lướt đi rất nhanh trên đường. Tô Nhuyễn tháo khăn voan và khẩu trang xuống, quay đầu nhìn Lộc Minh Sâm, thấy vẻ mặt anh nghiêm túc lạ thường, cô thắc mắc hỏi: “Sao vậy anh? Nhiệm vụ lần này có vẻ phiền phức lắm à?”

Lộc Minh Sâm đáp: “Cũng tạm ổn. Anh không ở nhà, nếu có chuyện gì phiền phức, em cứ gọi điện cho Tôn Siêu, hoặc Cao Phong cũng được, anh đã đưa số điện thoại cho em rồi đấy.”

Tô Nhuyễn nhỏ giọng nói: “Vâng, em biết rồi.”

Lộc Minh Sâm lại dặn dò: “Anh không ở nhà thì em cứ ở lại trường cho tiện.”

Tô Nhuyễn không nói gì, nhưng cô vẫn hỏi: “Khi nào các anh xuất phát?”

“Sáng mai.”

Trước đây Tô Nhuyễn chưa từng cảm thấy thời gian lại quý giá đến vậy. Cô không kìm được, vươn tay túm chặt vạt áo Lộc Minh Sâm.

Lộc Minh Sâm khẽ giật mình, sau đó lại đạp mạnh chân ga.

Bốn mươi phút sau, họ đã về đến khu tập thể quân nhân. Vì nơi này gần điểm xuất phát của Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn không muốn anh phải vất vả đi lại.

Sau khi về đến nhà, cô cứ ngỡ trong phòng sẽ lạnh buốt, bởi vì nhà cấp bốn không có lò sưởi. Nào ngờ, bước vào bên trong lại thấy ấm áp lạ thường.

Vào phòng mới phát hiện ra, giữa nhà có một chiếc bếp lò nhỏ, ống khói nối thẳng ra ngoài, có tác dụng như một chiếc lò sưởi, sưởi ấm cả căn phòng.

Tô Nhuyễn treo ấm nước nhôm lên móc sắt trên bếp lò, nhìn than cháy đỏ rực, cô thắc mắc: “Anh về trước rồi à?”

“Không, anh nhờ người của mình làm giúp.”

Hiển nhiên người lính phục vụ rất chu đáo, bên cạnh còn đặt thêm một giỏ than nhỏ, đủ để họ đốt cả đêm.

Tô Nhuyễn rụt rè đưa tay sưởi ấm bên bếp lửa, thở phào một tiếng mãn nguyện: “Ấm quá.”

Lộc Minh Sâm hỏi: “Em lạnh à?”

“Có chút ạ.” Trên xe có máy sưởi nên chưa cảm thấy gì, vừa xuống xe đã cảm thấy chân lạnh buốt. Thời đó chưa có quần tất hay loại trang phục giữ ấm tương tự, vì buổi biểu diễn nên họ buộc phải để chân trần.

Nói xong, cô liếc nhìn Lộc Minh Sâm, ngụ ý muốn anh lánh đi một lát để cô thay quần áo.

Lộc Minh Sâm nhanh nhẹn quay lưng đi về phía cửa. Tô Nhuyễn cho rằng anh định ra ngoài, liền cầm quần áo trong túi xách đi đến mép giường. Thế nhưng, khi cô đã lấy quần áo ra, vẫn không nghe thấy tiếng cửa mở.

Tô Nhuyễn nghi hoặc quay đầu lại … Tay cô bất ngờ bị nắm chặt. Không biết Lộc Minh Sâm đã đến sau lưng cô tự lúc nào. Tô Nhuyễn bị anh kéo xoay người lại, cả cơ thể mềm nhũn như tự động ngả vào vòng tay anh.

Nhưng dường như Lộc Minh Sâm vẫn chưa thỏa mãn. Một tay anh giữ chặt cánh tay cô, không rõ anh dùng lực ra sao, cô bị ép nhón gót chân lên, đến mức phải ngửa cằm đón nhận.

Tình cảnh lúc này giống hệt lần đầu tiên họ hôn môi, chỉ khác là lần trước có dì Phúc can thiệp, còn lần này thì không ai đến cứu cô. Tô Nhuyễn có dự cảm mình sắp bị người đàn ông này "ăn sạch" rồi.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 386: Thời gian quý giá (2)