Chiếc áo khoác của Lộc Minh Sâm quá rộng với cô, vốn chỉ quấn hờ chứ không cài cúc. Giờ phút này, khi anh túm chặt cánh tay, chiếc áo khoác tự động mở toang, khiến cô như đang dâng hiến cả cơ thể mình cho anh. Những sợi tua rua vàng nhạt trên áo khẽ rung rinh, kết hợp với màu xanh quân phục của anh, tạo thành một mảng màu tương phản thu hút ánh nhìn.
Lộc Minh Sâm yết hầu khẽ động, nuốt khan. Một bàn tay khác chậm rãi luồn qua lớp tua rua lòa xòa trên eo cô. Giọng anh khàn đặc: “Còn lạnh không?”
Vì huấn luyện quanh năm, bàn tay anh chai sạn rất dày. Trong khoảnh khắc chạm vào làn da trần lạnh lẽo của cô, Tô Nhuyễn cảm thấy như có dòng điện chạy qua, từ từ lan tỏa khắp cơ thể.
Hơi thở Lộc Minh Sâm trở nên nặng nề hơn, giọng anh càng lúc càng khàn đặc: “Còn lạnh nữa không?” Anh tiếp tục hỏi, đồng thời bàn tay nóng như lửa bắt đầu lướt trên eo cô.
Nơi anh lướt qua như có ma lực cuốn lấy, hút cạn mọi sức lực trên người Tô Nhuyễn.
Khi bàn tay giữ chặt cánh tay cô buông lỏng, Tô Nhuyễn mềm nhũn, lập tức ngả vào lòng anh.
Lộc Minh Sâm cúi đầu, khẽ cười bên tai cô: “Lạnh vậy sao?”
Tô Nhuyễn dỗi hờn nghiêng đầu, cắn nhẹ lên cổ anh.
Toàn thân Lộc Minh Sâm khẽ cứng lại, ngay sau đó anh lập tức đáp trả, cắn ngược lại cô một cách mạnh bạo…
Tô Nhuyễn không còn đường lui, cũng chẳng còn sức phản kháng. Ngay khi cô tưởng chừng mình sẽ bị anh "nuốt chửng", Lộc Minh Sâm lại bất ngờ dừng lại, không tiến thêm bước nào.
Cơn tấn công dữ dội như bão táp bỗng chốc hóa thành sự dịu dàng, cẩn trọng và trấn an… Cuối cùng, anh ôm chặt cô vào lòng, phải mất rất lâu sau hơi thở mới dần ổn định.
Tô Nhuyễn mơ màng nhìn anh.
Lộc Minh Sâm đưa tay che đi đôi mắt long lanh của cô, cất giọng khàn khàn: “Anh sắp phải đi rồi.”
Tô Nhuyễn kéo tay anh xuống, chớp chớp mắt: “Em biết mà, thế nên… không phải chúng ta càng nên tận dụng từng khoảnh khắc sao?” Cô chợt nghĩ: “À không đúng, tận dụng từng khoảnh khắc nghe có vẻ không ổn lắm…”
Cứ như thể đọc được suy nghĩ của cô, vẻ mặt Lộc Minh Sâm hơi nhăn lại: “Anh sợ là không thể ‘xong việc’ được, thời gian không đủ.”
Vốn đang chìm đắm trong bầu không khí ái muội, Tô Nhuyễn lập tức bị câu nói của anh kéo ra khỏi sự lãng mạn: “Anh vừa nói gì cơ?”
“Ha ha ha ha……”
Tô Nhuyễn thật sự không nhịn được mà cười ngả nghiêng. "Người đàn ông này nghĩ mình là ai vậy chứ, cách bình minh vẫn còn vài tiếng đồng hồ nữa cơ mà!"
Lộc Minh Sâm cười nguy hiểm: “Buồn cười lắm sao?” Dứt lời, anh lập tức ôm cô lăn lên giường.
Tô Nhuyễn vẫn cười không ngớt. Cô rất muốn nhắc nhở anh rằng lần đầu tiên của phái mạnh thường khá… chóng vánh, nhưng lại chẳng thốt nên lời, chỉ có thể vùi vào lòng anh mà cười, cả người run lên bần bật.
Lộc Minh Sâm vuốt ve sống lưng Tô Nhuyễn, nhìn cô cười như thế, dường như cũng đã đủ thỏa mãn rồi.
Tô Nhuyễn cười xong, thử hôn lên môi anh, Lộc Minh Sâm dịu dàng đáp lại. Đợi khi tay Tô Nhuyễn sờ lên nút thắt trên quần áo, anh mới giữ cô lại: “Đợi anh hoàn thành nhiệm vụ trở về.”
Anh xoa đầu cô, nghiêm túc nói: “Anh không muốn sau một đêm đặc biệt như vậy, em tỉnh dậy chỉ có một mình.”
Tô Nhuyễn sửng sốt, giương mắt nhìn anh.
Ngón cái Lộc Minh Sâm vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của cô. Anh biết cô vốn dĩ đã thiếu cảm giác an toàn, anh không muốn cô phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa: “Chờ anh trở lại nhé. Anh muốn dành cho em những điều tốt đẹp nhất.”
Tô Nhuyễn cắn môi, không nói thêm gì, vươn tay ôm lấy vòng eo săn chắc mà cô đã thầm khao khát từ lâu. Cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, tựa đầu vào vai. Mỗi khi cô ngẩng mặt lên, Lộc Minh Sâm đều nhân nhượng cúi xuống hôn cô.
Ban nãy hung ác như mãnh thú, lúc này lại dịu dàng khác thường, là sự dịu dàng tinh tế cô thích nhất.
Tô Nhuyễn nhắm mắt lại, trong lòng không một tia bất an.
Bầu không khí ấm áp không kéo dài được bao lâu. Hơn mười hai giờ đêm, máy nhắn tin trong túi Lộc Minh Sâm bỗng réo lên dồn dập.
Lộc Minh Sâm giật mình ngồi dậy. Tô Nhuyễn cũng nhanh chóng đứng lên thay quần áo. Cô vẫn đang mặc bộ váy múa gợi cảm, chỉ có phần áo trên là đã cởi một nửa.
Lộc Minh Sâm vội vàng đưa túi quần áo cho cô, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.
Tô Nhuyễn cũng nhanh chóng thay đồ rồi ra ngoài. Lộc Minh Sâm vẫn đứng ngay cửa, rõ ràng là đang đợi cô.
Thấy cô ra khỏi phòng, anh nắm tay cô đi ra. Vừa tới cổng, căn nhà của Lục Thần Minh đối diện cũng có chút xáo động. Anh ta vừa mặc quần áo vừa vội vã ra khỏi nhà, miệng không ngừng lầm bầm vẻ khó chịu.
Lộc Minh Sâm được đà đắc ý, bật cười khúc khích, nhỏ giọng nói với Tô Nhuyễn: “Em thấy chưa, anh đã bảo là không đủ thời gian mà.”
Tô Nhuyễn bị anh trêu, véo anh một cái: “Đứng đắn chút đi!”
Nhưng rồi, khi thấy y tá Mễ với gương mặt đỏ ửng, tóc tai rối bù bước ra, Tô Nhuyễn lại thầm thấy may mắn trong lòng. May mà Lộc Minh Sâm còn biết kiềm chế, nếu không, có lẽ cô cũng chẳng khác gì Mễ Duyệt lúc này.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đón họ đã tới. Trước khi chia xa, Lộc Minh Sâm ghì chặt hôn lên trán cô, khiến hốc mắt Tô Nhuyễn chợt cay xè. Cô nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, đưa tay vuốt phẳng lại quần áo cho anh, dặn dò: “Anh chú ý an toàn nhé, em chờ anh trở về.”
Lộc Minh Sâm xoa đầu cô, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.