Lộc Minh Sâm vừa rời đi, Tô Nhuyễn đã không về ký túc xá trường như lời anh dặn, mà ở lại khu tập thể gia đình quân nhân. Bởi đây là nơi cô có thể nắm bắt tin tức về Lộc Minh Sâm nhanh nhất.
Nhưng thế thì việc đi học lại trở thành vấn đề. Quanh khu tập thể này không có trạm xe buýt, mà có thì cũng khá xa.
Có xe riêng là tốt nhất, tiếc là cô tạm thời chưa đủ tiền mua. Tô Nhuyễn suy nghĩ một lúc, rồi quyết định sẽ mau chóng đi thi bằng lái xe máy, sau đó sắm một chiếc về dùng.
Mễ Duyệt vừa xuống xe buýt, đang định lấy xe đạp của mình, thì một chiếc mô tô màu đỏ chói dừng ngay bên cạnh cô. Chiếc mũ bảo hiểm được nhấc lên, người trên xe cười nói: “Này, người đẹp, có cần đi nhờ không?”
Mễ Duyệt sửng sốt, quay đầu lại, đôi mắt lập tức mở to kinh ngạc: “Tô Nhuyễn?!”
Cô ấy ngạc nhiên đi quanh Tô Nhuyễn một vòng, nhìn chiếc mô tô mới toanh, hỏi: “Cậu mua thật à?”
Tô Nhuyễn đưa chiếc mũ bảo hiểm còn lại cho cô: “Dám thử không?”
Mễ Duyệt hít một hơi, đội mũ bảo hiểm, ngồi lên yên sau: “Có gì mà không dám.”
Tô Nhuyễn phóng vút đi về khu tập thể gia đình quân nhân. Đúng giờ tan tầm, khu ngõ nhỏ có không ít người qua lại, thấy Tô Nhuyễn lái mô tô về, ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc.
Thời buổi này, ước mơ của đa số phái mạnh chính là có một chiếc xe máy, không ngờ Tô Nhuyễn lại còn biết lái xe thế này.
Đoàn trưởng Dư ở bên cạnh trầm trồ không ngớt: “Tô Nhuyễn, cô giỏi thật đấy!”
Mễ Duyệt xuống từ ghế sau, vẻ mặt còn phấn khích hơn cả Tô Nhuyễn: “Không ngờ con gái cũng có thể lái được xe này. Đợi dành dụm thêm vài năm, tôi cũng phải tậu một chiếc mới được!”
Đoàn trưởng Dư quay đầu nhìn sang cô giáo Hàn. Chẳng là Tết Nguyên Đán vừa rồi, đoàn văn công đến biểu diễn an ủi, Đoàn trưởng Dư lại mải nói chuyện với cô gái trẻ nhà người ta, khiến cô giáo Hàn vẫn còn giận.
Cô ấy châm chọc: “Anh cũng tự mình dành dụm mà mua đi, đừng có mà nhìn tôi!”
Đoàn trưởng Dư bĩu môi. Tiền trợ cấp không cho anh giữ lại một đồng nào, lấy đâu ra mà tích cóp?
Đoàn trưởng Hà ở căn trong cùng không nhịn được liền chạy tới hóng chuyện, hỏi Tô Nhuyễn mua bao nhiêu tiền. Nhìn qua, anh ta có vẻ rất muốn thử lái.
Tô Nhuyễn rất hào phóng, đưa chìa khóa cho anh ta để anh chạy thử một vòng.
Ban đầu, Đoàn trưởng Hà còn hơi ngượng, nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sự hấp dẫn, lái xe chạy quanh khu ngõ nhỏ một vòng.
Bà Trương cười nói: “Đoàn trưởng Hà muốn mua xe máy từ mấy năm trước rồi, nhưng cô Tiểu Thái không cho anh ấy mua.”
Đoàn trưởng Hà thuộc bộ phận hậu cần, không phải ra ngoài làm nhiệm vụ như những người như Lộc Minh Sâm. Cuộc sống hằng ngày có thêm một chiếc xe máy, đúng là tiện lợi hơn hẳn.”
Bà Trương vừa dứt lời thì cô Tiểu Thái mà bà vừa nhắc đã tới. Lúc này, Tô Nhuyễn mới nhận ra, đối phương chính là người từng định giở trò ma cũ bắt nạt ma mới, gây sự với cô hôm Mễ Duyệt kết hôn.
Tiểu Thái nhìn Đoàn trưởng Hà lái xe máy, liền nói: “Tiểu Tô mua xe à? Cô là con gái mua xe này làm gì? Hay là tiền nhiều quá không biết tiêu vào đâu?”
Tô Nhuyễn thản nhiên đáp: “Chỉ là phương tiện đi lại thôi, không thích chen chúc trên xe buýt.”
Chị Thái kia cứng họng, vội đổi giọng cười hì hì nói: “ Tôi thấy chắc phát tài rồi. Cửa hàng của cô làm ăn phất lên lắm đúng không? Đã tuyển đủ người chưa? Con gái nhà tôi …”
Vì chuyện có liên quan đến Lộc Minh Sâm, Bùi Trí Minh vốn là người lắm lời nên không ít người trong quân khu đã đọc bài báo đó, đều biết chuyện cô mở cửa hàng.
Tô Nhuyễn cười nói: “Đó chỉ là một cửa hàng nhỏ thôi, đâu cần nhiều người đến thế, tôi không tuyển thêm nữa đâu.”
Chị Thái kia nói: “Mới mở được mấy bữa mà cô đã sắm được xe máy rồi, chắc là cửa hàng làm ăn ngon lắm? Sao không mở thêm chi nhánh nữa, kiếm thêm tiền đi?”
Đoàn trưởng Hà vừa trả xe máy cho Tô Nhuyễn, nghe thấy vậy liền vội vàng chen lời: “Tiểu Tô này, chiếc xe của cô trông không tồi chút nào, bao nhiêu tiền thế?”
Tô Nhuyễn không nói rõ, chỉ cười đáp: “Cũng chừng bảy, tám nghìn thôi ạ. Nếu Đoàn trưởng Hà ưng ý thì cứ mạnh dạn tậu một chiếc đi ạ.”
Chị Thái bĩu môi trách Đoàn trưởng Hà: “Ông lắm tiền thật đấy nhỉ, xe của phòng hậu cần không đủ cho ông đi sao? Mua xe máy làm gì cho phí!”
Vừa dứt lời, chị ta lại quay sang, tiếp tục dồn hỏi Tô Nhuyễn: “Ngày mai cô có ra cửa hàng không? Cho con gái nhà tôi đi nhờ với nhé?”
Tô Nhuyễn sửng sốt: “Con gái chị đi đâu cơ?”
Chị Thái nói: “ Tôi thấy có cửa hàng gần chỗ cô đang tuyển người, nghe nói chỉ nhận gia đình quân nhân thôi, tôi định để con bé qua đó thử xem sao, tiền lương cũng khá khẩm lắm đó.”
Sau đó chị ta không nhịn được lại hỏi Tô Nhuyễn: “Mấy đứa Triệu Lôi làm ở cửa hàng cô, lương lậu mỗi tháng thế nào vậy?”
Tô Nhuyễn nheo mắt nhìn chị ta, chỉ hỏi lại: “Gần cửa hàng chúng tôi có chỗ nào tuyển gia đình quân nhân sao?”
Có người chị dâu ở nhà đối diện liền chen vào: “Thái Hoa này, người ta muốn tuyển là tuyển thân nhân gia đình liệt sĩ kia kìa, cô không mua được xe máy cho Đoàn trưởng Hà thì cũng đừng trù ẻo người ta như vậy chứ.”
Chị Thái cứng họng. Bà Trương thấy vậy liền lắc đầu, lớn tiếng gọi: “Thôi được rồi, mọi người ai về nhà nấy đi, đến giờ cơm nước hết cả rồi!”
Ngày hôm sau khi đến trường, Tô Nhuyễn cố ý tìm lại tờ báo Đô thị Yến Kinh của hôm trước. Giữa hai trang báo, cô cuối cùng cũng nhìn thấy một mẩu tin tuyển người mà chị Thái kia đã nhắc đến.
Vừa nhìn thấy cái tên “Thời trang Thanh Dương” cùng địa chỉ, Tô Nhuyễn quả thực cạn lời. Tô Thanh Thanh này đúng là, cái gì cũng đòi bắt chước! Mới khởi nghiệp, đến cô còn phải nhờ Lộc Minh Sâm sàng lọc kỹ càng mới chọn được người phù hợp, vậy mà Tô Thanh Thanh lại dám tự tiện đăng báo tuyển người, không sợ rước họa vào thân sao?
Quả nhiên, không lâu sau đó, cô thật sự được chứng kiến một màn náo nhiệt đúng nghĩa.