Sau khi báo Thanh Niên Tân Yến đăng bài, quả nhiên chỉ trong thời gian ngắn, Diệp Minh đã chốt được đơn hàng đầu tiên.
Ngoài hai nhà Cung Tiêu Xã tư nhân gần đó ra, còn có thêm một trung tâm bách hóa.
Với Cung Tiêu Xã thì dễ nói hơn, họ đều nhập hàng trực tiếp, chỉ cần tính giá sỉ cho họ là được. Diệp Minh chỉ cần chịu trách nhiệm chọn lựa hàng hóa, giao hàng rồi thu tiền.
Trung tâm Bách Hóa thì phức tạp hơn nhiều. Hiện tại, đa số trung tâm bách hóa vẫn là doanh nghiệp nhà nước, đang trong giai đoạn cải cách và phải tự chịu trách nhiệm về lãi lỗ. Thế nên, dù giám đốc có muốn nhập hàng cũng phải tiến hành khảo sát rất nhiều mặt.
Lúc này, cửa hàng của họ mới có dịp thể hiện công năng vượt trội.
Diệp Minh vẫn chưa đủ khả năng ứng phó với chuyện này một cách trọn vẹn, vậy nên Tô Nhuyễn buộc phải đích thân ghé qua xem xét một chuyến.
Kể từ khi có xe máy, việc đi lại của cô tiện lợi hơn hẳn. Từ nhà đến cửa hàng giờ đây chỉ mất mười lăm đến hai mươi phút.
Sau khi lái xe đến đường Giải Phóng, vì giờ cao điểm người đi đường đông đúc, cô đành thả chậm tốc độ. Từ đằng xa, cô đã trông thấy một đám đông đang vây kín trước cửa hàng Thời trang Thanh Dương. Giữa đám người hỗn loạn ấy, một người phụ nữ đang ngồi bệt khóc lóc, than vãn thảm thiết.
“… Chồng tôi mất từ năm kia, một mình tôi cáng đáng cả nhà, thật sự không thể trụ nổi nữa…” Người phụ nữ với chiếc áo bông đã sờn rách, không ngừng cúi đầu cảm ơn Tô Thanh Thanh: “Cảm ơn cô, cảm ơn mọi người. Gia đình cô đúng là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi xin dập đầu tạ ơn, cầu phúc cho cô.”
Cô ta vừa nói dứt lời liền giả vờ quỳ sụp, Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương vội vàng bước đến đỡ cô ta dậy.
Tô Thanh Thanh một tay đỡ bụng bầu, một tay đỡ lấy người phụ nữ kia, chân thành nói: “Chồng cô đã hy sinh vì Tổ quốc, những gì chúng tôi làm chỉ là chút lòng thành, không đáng kể. Tôi làm vậy chỉ mong những quân nhân đang ngày đêm phục vụ đất nước không phải vướng bận những nỗi lo thường nhật. Đại sự tôi không gánh vác nổi, nhưng nguyện góp chút sức mọn, chẳng thấm vào đâu.”
Người phụ nữ kia cảm động rưng rức nước mắt: “Hai vợ chồng cô thật sự là người tốt bụng.”
“Nói rất đúng, bà chủ có tấm lòng bao la!” Đám người vây xem tán thưởng không ngớt.
“Bà chủ như vậy, chắc chắn sẽ làm ăn phát đạt.”
“Chúc bà chủ buôn may bán đắt, công việc kinh doanh hồng phát!”
……
Nghe tiếng khen vang lên xung quanh, Tô Thanh Thanh và người nhà họ Hoắc đều cười đến tít mắt, đỡ người phụ nữ kia vào cửa hàng.
Đám đông hiếu kỳ cũng theo chân vào bên trong. Người xem, kẻ mua tấp nập, cửa hàng Thời Trang Thanh Dương bỗng chốc trở nên đông đúc, náo nhiệt chưa từng thấy.
Nhìn dáng người quen thuộc và màn kịch cũ rích đó, Tô Nhuyễn bật cười khẩy. Thế giới này quả thật quá nhỏ bé, không ngờ lại gặp Lý Chiêu Đệ ở đây.
Kiếp trước, chính người phụ nữ này đã từng gây khó dễ cho cô không biết trời cao đất rộng là gì. Sau đó, cô phải dùng kế mới tống được ả vào nhà giam vài ngày, Lý Chiêu Đệ mới chịu thành thật.
Chậc chậc... Hy vọng Tô Thanh Thanh và người nhà họ Hoắc có thể chống đỡ nổi chiêu trò của cô ta.
Tô Nhuyễn thong dong đi về phía cửa hàng của mình.
Là người cuối cùng bước vào, Hoắc Hướng Dương liếc mắt thấy chiếc xe máy mới tinh, theo bản năng đã liếc nhìn thêm vài lần. Đàn ông ai mà chẳng mê xe, ô tô thì còn xa vời, nhưng xe máy... Anh ta thầm tính toán, tháng sau gom đủ tiền sẽ tậu ngay một chiếc.
Đợi khi nhìn thấy dáng người mảnh mai trên chiếc xe máy, hai mắt anh ta lộ rõ vẻ kinh ngạc tột độ. Hoắc Hướng Mỹ nhìn theo ánh mắt anh trai, cũng ngạc nhiên reo lên: “Oa, con gái mà cũng lái mô tô được kìa!”
Cô ta tò mò nhìn theo, rồi không vui lắm: “Lại vào đúng cửa hàng Thế Ngoại Tiên, chẳng lẽ cũng vì bài báo đó ư?”
Cô ta lườm Lý Chiêu Đệ một cái, đoạn hỏi Tô Thanh Thanh: “Chị dâu, chừng nào nhà mình mới được lên báo?”
Nhớ lại đám người vây quanh ban nãy, cùng vẻ mặt rưng rức nước mắt của Lý Chiêu Đệ, cô ta bình thản đáp: “Gấp gáp làm gì, cứ chờ xem.”
Hoắc Hướng Dương bất ngờ kêu lên: “Tô Nhuyễn?”
Tô Thanh Thanh cảnh giác hỏi lại: “Tô Nhuyễn làm sao?”
Hai mắt Hoắc Hướng Dương đầy kinh ngạc, cứ như vừa khám phá ra cả một châu lục mới vậy: “Cái người đang lái chiếc mô tô đó, chẳng phải là Tô Nhuyễn sao!”
Tô Thanh Thanh và mẹ Hoắc không ai bảo ai, cùng nhao ra nhìn. Đúng lúc ấy, Tô Nhuyễn tháo mũ bảo hiểm, bước xuống xe. Mái tóc dài óng ả cùng vóc dáng thon thả, kết hợp với chiếc mô tô trông cực kỳ "ngầu", quả thực đã thu hút mọi ánh nhìn xung quanh.
Mẹ Hoắc trầm trồ: “Quả nhiên kiếm được tiền rồi, đến cả mô tô cũng tậu được!”
Đôi mắt Hoắc Hướng Mỹ sáng rỡ: “Anh, em cũng muốn mua mô tô! Chị ấy lái được, em cũng lái được chứ!”
Hoắc Hướng Dương cười xuề xòa: “Được thôi, đợi anh gom đủ tiền, nhà mình cũng tậu một chiếc.”
Tô Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng: “Mô tô thì có gì hay ho? Mùa đông chạy xe máy là lạnh cóng người ta!”
Rồi cô ta cười khẩy: “Hôm nọ Lộc Minh Sâm còn khoe mua xe cho cô ta, kết quả chỉ là chiếc mô tô cùi bắp này, có gì mà phải đắc ý chứ.”
“Đợi sang năm kiếm đủ tiền, chúng ta sẽ mua hẳn một chiếc ô tô.”
Hoắc Hướng Mỹ tán thành ra mặt: “ Đúng rồi, hiện giờ nhà mình cũng 'tuyển' được gia đình quân nhân để đưa tin lên báo rồi. Kiểu gì cũng vượt mặt chị ta cho xem!”
Tô Thanh Thanh cảm thấy thoải mái trong lòng, nhìn Hoắc Hướng Dương và nói: “Đợi bán xong tháng này, trừ tiền hàng đi chắc là đủ mua một chiếc xe máy, anh Hướng Dương, nếu anh thật sự thích, thì mua đi.”
Hoắc Hướng Dương lập tức bước đến ôm lấy cô: “Thanh Thanh, em tốt quá.”
Anh ta vừa dứt lời, đã có người xem náo nhiệt trước đó mang quần áo tới thanh toán: “Phải đó, bà chủ vừa tốt bụng, quần áo lại đẹp nữa, sau này tôi sẽ thường xuyên ủng hộ Thời trang Thanh Dương.”
Người nhà họ Hoắc nghe xong, mặt ai nấy đều hiện lên ý cười. Lý Chiêu Đệ đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, lặng lẽ suy tư điều gì đó.