Khi người nhà họ Hoắc đang chìm đắm trong mơ mộng về một tương lai tươi sáng, thì ở phía bên kia, Tô Nhuyễn đã gặp được quản lý Điền của Trung tâm bách hóa Kim Hâm.
Hiển nhiên vị quản lý này là người theo chủ nghĩa thực dụng, ngay từ sáng sớm ông ta đã tới cửa hàng để khảo sát tình hình thị trường.
Tô Nhuyễn tràn đầy tự tin, chưa kể đến mấy món trang sức nhỏ lấp lánh muôn màu này rất được lòng phái nữ, chỉ riêng bài báo mới đăng trên báo Thanh niên Tân Yến thôi cũng đã mang lại hiệu quả chẳng khác gì một chiến dịch quảng cáo hiện đại. Hiện tại, cửa hàng vẫn đang trong giai đoạn cực kỳ hút khách, đông nghịt người ra vào.
Gần đây Diệp Minh đều qua bên này hỗ trợ, đương nhiên mục đích chính của cậu ta là chờ người hợp tác.
Cuối cùng, báo Thanh niên cũng không đăng hình thức kinh doanh của họ như cậu ta nghĩ, ngoài địa chỉ cửa hàng ra thì số điện thoại cũng không có. Diệp Minh nghĩ tới nghĩ lui, lại nảy ra một chiêu mới, tự mình làm một tấm biển quảng cáo dán ngoài cửa hàng.
Hai cung tiêu xã kia thấy tấm biển quảng cáo mới liền đến hỏi thăm, sau đó quyết định nhập hàng. Chỉ cần trông thấy lượng khách qua lại tấp nập, không ai là không động lòng.
Quản lý Điền của Trung tâm bách hóa Kim Hâm thì tìm đến thông qua báo chí. Ông ta muốn làm phong phú các loại sản phẩm trong trung tâm mình phụ trách, mà những món đồ trang sức nhỏ này chi phí không cao, nếu lợi nhuận cũng ổn, lại phù hợp nhu cầu thị trường, tất nhiên là có thể thử một lần.
Khi Tô Nhuyễn đến, ông ta đã quan sát hơn một tiếng đồng hồ. Thấy cô, quản lý Điền chỉ vào bảng giá trên từng khu, cười nói: “Cách làm này không tệ chút nào.”
Hiện tại, gần như các cửa hàng đều không niêm yết giá cả rõ ràng. Khách hàng muốn mua gì đó phải hỏi giá trước, rồi mặc cả, hơn nữa có khi vì hỏi giá hàng đắt tiền mà người bán hàng lại kiêu căng, dễ dẫn đến tranh cãi.
Thế Ngoại Tiên niêm yết giá cả minh bạch, tuy rằng hơi tốn công sức ban đầu, nhưng khi bán hàng lại tiết kiệm được không ít phiền toái.
Đợi đến khi ngồi xuống bàn bạc nghiêm túc, quản lý Điền mới phát hiện ra, cô gái trẻ tuổi này hiểu biết không ít, thậm chí nhiều lần khiến ông ta phải nhìn bằng con mắt khác.
Sau khi nói chuyện vài câu, Tô Nhuyễn đã hoàn toàn nắm thế chủ động, hỏi ông ta về định hướng của trung tâm, lượng khách ra vào, phân loại sản phẩm, cuối cùng trực tiếp đưa ra phương án tối ưu cho ông: “… Số vật phẩm trang sức tầm trung này tôi đề xuất nên đặt ở tầng giữa… Có thể dùng một vài loại sản phẩm giá rẻ để đẩy mạnh tiêu thụ, hấp dẫn khách hàng…”
“Nói cho cùng, mục đích làm phong phú các loại sản phẩm trong trung tâm của ngài không phải cũng vì muốn thu hút thêm lượng khách sao? Ngài cần biết rằng đối tượng khách hàng tiêu dùng thường ngày đa số là phụ nữ, họ bị đồ trang sức xinh đẹp hấp dẫn mà bước vào, lẽ nào có thể kìm lòng mà không xem thêm những sản phẩm khác?”
Quản lý Điền cứ nghĩ cuộc thương lượng này sẽ kéo dài dằng dai, ai ngờ chưa đầy một tiếng đã đâu vào đấy một cách rõ ràng, dứt khoát. Cô gái trước mặt thể hiện sự rành mạch, tính toán đâu ra đấy, khiến ông ta cũng không tiện ép giá thêm.
“Sau khi về báo cáo lại cho lãnh đạo, chúng tôi sẽ đưa ra quyết định, có lẽ sẽ cần hai ba ngày.”
Tô Nhuyễn cười nói: “Dạo này tôi sắp thi nên chắc sẽ khá bận rộn. Khi ngài đến, có thể liên hệ thẳng với Diệp Minh.”
Tô Nhuyễn ủy thác những khâu còn lại cho Diệp Minh, cậu ta vẫn luôn đứng bên cạnh lắng nghe hai người thương lượng, giờ đây đôi mắt cậu ta sáng rực lên, rõ ràng là đã học lỏm được không ít bí kíp.
Quản lý Điền cười nói: “À mà này, nếu chúng ta hợp tác, tốt nhất là nên ký kết dưới danh nghĩa công ty cho tiện.”
Tô Nhuyễn đáp: “Không vấn đề gì, chúng tôi đang tiến hành thủ tục đăng ký công ty rồi, dự kiến tháng sau sẽ hoàn tất thôi.”
Đúng là Đinh Lâu đã bắt đầu lên Cục Công Thương làm việc. Mấy hôm trước anh ta cũng đã tìm được nhà xưởng ưng ý.
Số tiền Tô Nhuyễn kiếm được trong mấy tháng qua vẫn còn thiếu một khoản kha khá, cô đang tính đợi nhận được tiền từ công trình của Ngôn Thiếu Dục thì sẽ đăng ký công ty, thì ngày hôm qua Lý Nhược Lan gọi điện báo tin đến.
Tuy rằng chủ thầu vẫn giữ lại một phần tiền, nhưng đã thanh toán gần như toàn bộ, sau khi trả nợ giúp khoản nợ của Tô Nhuyễn, cô và Ngôn Thiếu Dục mỗi người kiếm được gần ba vạn tệ.
Lúc này người nhà họ Lý mới thở phào nhẹ nhõm, ai nấy hớn hở ra mặt, hả hê khoe rằng đứa "quỷ đòi nợ" của họ giờ đã hóa thành "cháu gái vàng" rồi đây!
Nhưng mà bọn họ không hề biết, ba vạn tệ vừa về tay, còn chưa kịp ấm túi, Tô Nhuyễn đã tiêu bay biến sạch sành sanh rồi.
Ngày hôm sau Tô Nhuyễn đến xưởng đó làm thủ tục thuê mặt bằng. Việc này còn phải khen ngợi Đinh Lâu nhanh nhạy, tháo vát vô cùng.
Nhà xưởng anh ta thuê chính là nơi dì Phúc từng làm việc thời còn trẻ, xưởng sản xuất hoa thủ công năm nào.
Đầu thập niên 90, rất nhiều doanh nghiệp nhà nước bắt đầu cải tổ, chuyển đổi cơ chế quản lý. Các nhà máy tự chủ về lãi lỗ, hoạt động cũng linh hoạt hơn nhiều.
Sau khi biết được tin tức xưởng sản xuất hoa thủ công cắt giảm công nhân qua dì Phúc, Đinh Lâu ngay lập tức tìm đến đó, dù sao thì bọn họ cũng có rất nhiều phân xưởng bỏ trống, chi bằng để không cũng phí, cứ cho thuê đi còn hơn.
Chẳng bao lâu sau, hai bên đã đạt được thỏa thuận cuối cùng.