Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 391: Lý Chiêu Đệ

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Nơi này thật sự không tệ, cách cửa hàng và chỗ ở của họ không quá xa. Từ cổng nhà máy đi thẳng vào, rẽ một cái là có thể nhìn thấy những dãy nhà gạch đỏ xếp liền kề, mỗi dãy gồm bốn gian nhà riêng biệt.

Nhà máy đã được dọn dẹp tinh tươm rồi, trước đó Tô Nhuyễn cũng đã xem qua, mỗi gian rộng chừng bốn mươi mét vuông, dư sức chứa hai mươi chiếc máy may hoặc đủ chỗ cho các bàn chế tác trang sức thủ công.

Về sau, khi đơn hàng nhiều lên và đã thuê đủ nhân công, cô có thể chuyển sang hình thức sản xuất dây chuyền. Rõ ràng sản xuất theo dây chuyền vẫn mang lại hiệu quả tối ưu nhất.

Điều khiến Tô Nhuyễn phấn khởi nhất chính là, nhà xưởng bọn họ thuê đều có hệ thống máy sưởi. Phải biết rằng hiện tại tứ hợp viện họ đang ở vẫn còn phải dùng bếp than để giữ ấm. Ngay cả khi dùng loại than tốt nhất cũng khó tránh khỏi khói bụi khó chịu, chưa kể, mỗi phòng một bếp lò thì mức tiêu hao cũng cực kỳ lớn.

Tuy rằng nơi này phải chi trả một khoản phí sưởi ấm nhất định, nhưng tính ra vẫn là một món hời lớn.

Đinh Lâu không ngần ngại thuê hẳn hai dãy nhà liền. Dãy đầu tiên, Tô Nhuyễn định dùng một gian sẽ làm văn phòng kiêm phòng họp riêng của mình, một gian khác sẽ dùng vách ngăn để chia thành khu vực làm việc cho công nhân (dù trước mắt mới chỉ có Diệp Minh và Đinh Lâu cần sử dụng). Một gian để làm phòng tiếp khách, và gian còn lại sẽ là phòng trưng bày các mẫu sản phẩm.

Với dãy nhà thứ hai, mọi thứ đơn giản hơn hẳn. Hai gian dành cho xưởng sản xuất, hai gian còn lại được tận dụng làm kho chứa vật liệu và thành phẩm.

Ngoài ra, cô còn thuê thêm ba phòng ký túc xá ngay trong khuôn viên nhà máy dành cho công nhân: một phòng cho nam, một phòng cho nữ và một phòng riêng cho Triệu Lôi cùng Hoàng Tiểu Thảo. Họ có thể dùng bữa tại nhà ăn công nhân, vô cùng tiện lợi.

Tiền thuê và các chi phí khác đã được Đinh Lâu đàm phán xong xuôi với lãnh đạo nhà máy, Tô Nhuyễn chỉ cần tới ký hợp đồng và thanh toán.

Tô Nhuyễn vô cùng hài lòng, thậm chí có thể nói là mãn nguyện. Có Đinh Lâu hỗ trợ, cô cảm thấy thật sự may mắn.

Ký hợp đồng xong, Tô Nhuyễn bắt tay vào vẽ bản thiết kế. Cô vẫn giao phó toàn bộ khâu trang trí cho Đinh Lâu như cũ, chỉ đợi sang năm là mọi người có thể chuyển sang "nhà mới" rồi.

Vẫn còn phải tuyển thêm người … Tô Nhuyễn nhẩm tính thời gian, sắp đến ngày gặp Cố Lão, khi đó có thể mở rộng thêm một vài nghiệp vụ nữa.

Tô Nhuyễn suy nghĩ kỹ lưỡng, viết rõ các yêu cầu của mình, rồi lại theo thói quen cũ, tìm đến Chính ủy Vương, người luôn nhiệt tình giúp đỡ.

Chính ủy Vương xem danh sách tuyển người, vừa vui mừng vừa lo lắng. Vui mừng vì có thể giải quyết vấn đề công ăn việc làm cho không ít gia đình quân nhân, nhưng cũng lo lắng không biết Tô Nhuyễn liệu có nuôi nổi nhiều người đến vậy không.

“Nhà xưởng của cháu liệu có đủ không? Mới mở chưa bao lâu mà.”

“Công nhân nữ và quản lý kho hàng thì cần gấp, còn lại ngài cứ giúp cháu để ý trước. Có người thích hợp thì tuyển, không thì chờ đến khoảng tháng tư, tháng năm năm sau, cháu sẽ đăng tin tuyển người bên ngoài cũng được.”

Tô Nhuyễn dùng Chính ủy Vương như một nhân viên quản trị nhân sự cao cấp, cẩn trọng điều tra lý lịch từng người.

Cô có thể ưu tiên tuyển dụng quân nhân xuất ngũ và thân nhân gia đình liệt sĩ, nhưng tuyệt đối không vì đối phương là quân nhân, hay vì thấy đáng thương mà bố thí.

Cô muốn điều hành một nhà máy, chứ không phải làm từ thiện giúp đỡ người nghèo. Nếu không, chẳng phải quá bất công với những người đã chăm chỉ nỗ lực sao?

Đáng tiếc, Tô Thanh Thanh lại không nhận ra điều này. Cô ta vì muốn giữ hình ảnh tốt đẹp mà tự tin đăng báo, kết quả là tự rước lấy bao rắc rối.

Lý Chiêu Đệ là người địa phương ở thành phố Yến, nếu không tin tức đã không lan nhanh đến vậy.

Ngày đầu tiên thuê Lý Chiêu Đệ, Tô Thanh Thanh thấy cô ta mặc quần áo cũ nát, mà nhà mình lại bán quần áo, nên cũng không keo kiệt. Cô ta tặng ngay cho Lý Chiêu Đệ một chiếc áo khoác và một chiếc quần bông, coi như đồng phục lao động.

Về phần tiền lương, mỗi tháng một trăm rưỡi tệ, cộng thêm phần trăm tiêu thụ, còn bao cơm trưa cơm tối. Có thể nói là đối xử rất hậu hĩnh.

Nhìn Lý Chiêu Đệ biết ơn sâu sắc, đi khắp nơi ca ngợi nhà họ Hoắc tốt bụng, phúc hậu, hào phóng, mẹ Hoắc dù ban đầu có khó chịu vì phải chi nhiều tiền cũng dần dần thoải mái hơn.

Dù sao, số tiền đó cũng chẳng bằng lợi nhuận một ngày của cửa hàng nhà họ.

Nhưng đợi đến khi thật sự bắt tay vào công việc, họ mới phát hiện ra vấn đề lớn. Lý Chiêu Đệ không hề tháo vát. Cô ta thậm chí còn không phân biệt nổi vài loại quần jean cơ bản, cứ thế lấy hàng toàn sai sót.

Tô Thanh Thanh dạy bảo, cô ta còn cãi lại: “Không phải đều giống nhau sao? Ở nhà chúng tôi chẳng ai quan tâm nhiều đến vậy, có đồ mặc là tốt rồi. Người đời giờ thật lạ, cứ săm soi mấy thứ không đâu.”

Như vậy còn chưa tính, cùng lắm thì đi đổi lại vài lần. Nhưng đến giá cả cô ta cũng không nhớ rõ. Một chiếc áo khoác da giá hơn ba trăm tệ, suýt chút nữa bị cô ta bán với giá hơn một trăm.

Khi Tô Thanh Thanh nói, Lý Chiêu Đệ còn phản bác: “Một cái áo như thế mà cũng hơn ba trăm tệ á? Số tiền đó đủ cho nhà tôi ăn nửa năm rồi còn gì.”

Tô Thanh Thanh thực sự chẳng biết phải mở lời thế nào, lại không thể nặng lời quá đáng. Khi tiếp khách cũng vậy, cô ta chẳng lo bán quần áo mà cứ mải buôn chuyện, tán gẫu ồn ào. Hết kể lể hoàn cảnh đáng thương của mình, lại quay sang ca ngợi Tô Thanh Thanh thông minh, tài giỏi, rồi khen nhà họ Hoắc phúc đức hiền lành. Ban đầu, người nhà họ Hoắc nghe còn thấy vui tai, nhưng lâu dần thì bắt đầu thấy phiền phức. Đến họ còn vậy, nói gì đến khách hàng? Người ta ra phố để mua sắm, chứ đâu phải đến để nghe người bán hàng than thở cuộc đời. Cô ta mải nói chuyện đến nỗi không thể nghiêm túc tư vấn cho khách, thành ra ai nấy đều mất kiên nhẫn mà bỏ đi hết. Tô Thanh Thanh chứng kiến cảnh đó thì không thể nhịn nổi nữa, đã nhắc nhở cô ta không biết bao nhiêu lần, nhưng Lý Chiêu Đệ chỉ ừ hữ cho qua miệng rồi đâu lại vào đấy. Khi vắng khách, cô ta lại ra ngoài buôn dưa lê với mấy cửa hàng bên cạnh, vẫn bài ca cũ: khen Tô Thanh Thanh, khen nhà họ Hoắc. Chưa đầy một tuần, mẹ Hoắc đã sôi máu, vì rõ ràng từ khi Lý Chiêu Đệ xuất hiện, doanh thu mỗi ngày đều sụt giảm đáng kể. Ngay cả Tiểu Liên vốn luôn cần mẫn cũng chẳng giữ được vẻ mặt tốt, đống quần áo gấp gọn gàng cứ bị Lý Chiêu Đệ bới tung bới bét lên. Để tránh thêm rắc rối về sau, Tiểu Liên thậm chí không cần cô ta phụ lấy hàng, hễ khách ưng món nào là Tiểu Liên tự tay đi lấy, còn Lý Chiêu Đệ chỉ việc đứng đó tiếp chuyện khách là được. Cứ thế, Lý Chiêu Đệ ngày càng tự cho mình là người không thể thiếu. Tô Thanh Thanh khi mang thai có thói thèm ăn, thi thoảng mua gì đó về nhâm nhi một mình, Hoắc Hướng Mỹ đến đòi chia đã đành, đến Lý Chiêu Đệ cũng đòi phần, nếu không thì tỏ thái độ bất mãn ra mặt.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 391: Lý Chiêu Đệ