"Chị thích khoe khoang lắm vào, ngày Tô Nhuyễn đi xem mắt chị cũng thể hiện... " Nếu không vì thế, thì làm sao anh trai tôi lại cưới chị?
Tô Thanh Thanh nghe ra được ý của đối phương, tức giận đến mức sắc mặt tím lại: "Cô lặp lại lần nữa xem nào?!"
Cô ta lạnh lùng chất vấn: "Mở cửa hàng này là ý kiến của ai? Thuê mặt bằng là ý kiến của ai? Hoạt động khai trương là ai nghĩ ra? Hiện tại chẳng qua chỉ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cô đã đổ hết lên đầu tôi rồi, không thấy mình quá vô ơn bạc nghĩa sao?"
“Trước đây, tôi không cho nhà cô coi trọng Tô Nhuyễn sao? Chính nhà cô coi trọng tôi, bây giờ lại nói là lỗi của tôi ư?”
“Cô ta vất vả lắm sao? Suốt ngày rảnh rỗi chạy đông chạy tây, thấy có tiền là mắt sáng lên, cô ta cực khổ bằng tôi không?”
“Nếu mọi người đều cảm thấy ấm ức như vậy, thì cứ đóng cửa hàng đi. Tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh Hướng Dương, bảo anh ấy đừng nhập hàng nữa. Muốn hưởng phúc thì về nhà nằm mơ đi, tôi không ngăn cản đâu.” Dứt lời, Tô Thanh Thanh trực tiếp mở rộng cửa.
Nhìn những người đang túm tụm xem náo nhiệt bên ngoài, Hoắc Hướng Mỹ cảm thấy mất hết mặt mũi, cô ta vuốt nước mắt rồi bỏ chạy.
Nhìn bề ngoài, Tô Thanh Thanh có vẻ thắng thế, nhưng lời Hoắc Hướng Mỹ nói vẫn găm sâu vào lòng cô ta. Ngay cả mẹ Hoắc, gần như mỗi lần nhìn thấy Tô Nhuyễn đều lộ vẻ hối hận vì đã cưới cô về làm dâu.
Tô Thanh Thanh dường như đã hiểu ra, hai mẹ con nhà họ Hoắc này chính là kiểu người chuyên đeo bám quyền quý, giẫm đạp kẻ yếu.
Dù cô ta có trả giá bao nhiêu, một khi mắc sai lầm, họ sẽ lập tức nhảy lên giẫm đạp không thương tiếc. Chẳng phải vì trước đây tiếng tăm của cô ta không tốt, chỗ dựa không vững chắc hay sao?
Nhà mẹ đẻ đã không thể dựa vào, nhưng cô ta còn có chỗ dựa khác.
Tô Thanh Thanh âm thầm tính toán. Đời trước, chưa tới hai tháng nữa, một vị quý nhân khác của Hoắc Hướng Dương sẽ xuất hiện… Đợi đến khi cô ta trở thành ân nhân cứu mạng của vị quý nhân kia rồi, xem thử bọn họ còn dám khinh thường cô ta nữa không.
Bên này Tô Thanh Thanh mòn mỏi từng ngày, chờ Hoắc Hướng Dương trở về, thì bên kia Tô Nhuyễn cũng đang ngóng đợi Lộc Minh Sâm.
Mặc dù đã sắp xếp lịch học, lịch thi và công việc ở cửa hàng, nhà xưởng bận rộn kín mít, nhưng mỗi tối khi trở về khu tập thể gia đình quân nhân, Tô Nhuyễn vẫn cảm thấy trống vắng như cũ.
Đặc biệt là một tháng đã trôi qua, mỗi ngày sau đó với cô đều dài đằng đẵng như cả năm trời.
Thi xong môn cuối cùng ở trường đã đến bốn giờ chiều, sau đó là kỳ nghỉ đông. Tô Nhuyễn về tứ hợp viện thu dọn một chút đồ đạc, vì những món đồ mà Lý Nhược Lan gửi đến đều để bên này. Mấy ngày nay thời tiết đã chuyển lạnh, cô phải qua lấy một bộ chăn dày.
Lý Nhược Lan gọi điện thoại tới, hỏi cô khi nào về tỉnh Đông Lâm. Tô Nhuyễn nhìn ngày trên lịch, nói: “Con đợi anh Minh Sâm. Nếu không đợi được nữa, muộn nhất là hai mươi tám tháng Chạp sẽ về ạ.”
Lý Nhược Lan thở dài, không nói gì thêm: “Biết rồi, vậy một mình con phải chăm sóc bản thân cho tốt đấy.”
Tô Nhuyễn đáp lời, dùng chiếc chăn mỏng gói lấy tấm chăn bông dày rồi đặt lên ghế sau xe máy. Đang chuẩn bị đi thì lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên trong nhà. Sau khi dì Phúc nghe máy, bỗng chốc giọng nói vang lên đầy phấn khích: “Cái gì cơ? Minh Sâm về rồi sao?”
Tô Nhuyễn vui mừng khôn xiết, bỏ xe máy chạy thẳng vào phòng. Điện thoại là y tá Mễ gọi đến: “Tô Nhuyễn, đoàn trưởng Dư nói bọn họ đang trên đường về rồi, lát nữa sẽ về đến quân khu!”
Tô Nhuyễn cúp máy, cô vội vã chạy ra ngoài, leo lên xe máy. Dì Phúc dặn với theo sau: “Chạy chậm chút, biết chưa?”
“Biết rồi!” Với tâm trạng như muốn bay bổng, cô siết ga mạnh, lao vụt ra ngoài.
Phía bên này, tại quân khu, mấy chiếc xe jeep và những chiếc xe tải quân sự dần đến gần. Y tá Mễ và vài người khác đứng ngoài cửa chờ đợi.
Vừa liếc mắt đã trông thấy Lục Thần Minh, y tá Mễ cao hứng vẫy tay, giọng nghẹn ngào: “Lão Lục!”
Chiếc xe jeep dừng lại, Lục Thần Minh nhảy xuống khỏi xe, chạy tới ôm lấy cô ấy: “Anh về rồi.” Khóe mắt y tá Mễ đỏ hoe.
Một chiếc xe jeep khác cũng ngừng lại bên cạnh bọn họ. Lộc Minh Sâm với vết xước trên cằm, gương mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi, hỏi y tá Mễ: “Thấy Tô Nhuyễn không? Cô ấy ở đâu?”
Y tá Mễ đang định trả lời, đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ gầm rú vang dội, từ xa vọng lại, mỗi lúc một gần.
Lục Thần Minh nheo mắt dõi theo chiếc xe máy đang lao tới như điện xẹt: “Thằng nhóc nào thế? Làm gì mà ầm ĩ vậy... Hả, Tô Nhuyễn?”
Anh ta vừa dứt lời, Lộc Minh Sâm đã nhảy xuống từ chiếc xe jeep phía sau, dán mắt vào bóng hình đang lao đến.
Bùi Trí Minh nhìn bóng người ngày càng rõ mồn một, trợn tròn mắt há hốc mồm: “Trời đất ơi, đúng là chị dâu thật sao?”
Hách Đán nghẹn ứ họng, chớp mắt trân trối, lẩm bẩm: “Dã man thật đấy!”
Nhưng rất nhanh sau đó, họ đã chứng kiến một cảnh tượng còn "dã" hơn nhiều: chiếc xe máy màu đỏ khựng lại gấp gáp ngay trước mặt mọi người. Cô gái trên xe bật xuống, thoăn thoắt gạt chân chống rồi lao thẳng về phía Lộc Minh Sâm, động tác nhanh gọn dứt khoát.
“Lộc Minh Sâm!” Tô Nhuyễn hưng phấn nhảy chồm lên, Lộc Minh Sâm cũng dang rộng vòng tay đón lấy cô.
Đáng lẽ đây là một cảnh tượng vô cùng lãng mạn, thế nhưng… Tô Nhuyễn đã quên mất mình vẫn đang đội mũ bảo hiểm.
Một tiếng "Cộp!" khô khốc vang lên. Lục Thần Minh trố mắt nhìn Lộc Minh Sâm ôm lấy mũi, rồi phá ra cười hả hê: “Chà, cuối cùng thì tên cha nội này cũng dính đòn rồi!”