Sau bữa cơm, Lộc Minh Sâm tự động dọn dẹp bát đĩa, xuống bếp rửa. Ngôn Thành Nho cũng chẳng khách sáo gì, cả hai cùng hợp sức dọn dẹp sạch sẽ gian bếp.
“Hôm nay các con cũng mệt rồi, mau về nhà dọn dẹp rồi nghỉ ngơi sớm đi.”
Lý Nhược Lan đưa Tô Nhuyễn mấy cái bánh bao, dặn dò: “Tối nay về hầm chút cháo ăn đơn giản thôi. Mai Thiếu Dục về, cả nhà sẽ ghé qua thăm con sau.”
Thực ra nhà cũng chẳng có gì nhiều để dọn, dù sao cũng là nhà mới. Họ không ở đây hơn nửa năm rồi, nhưng trong thời gian đó, Cậu Cả đã đến lắp đặt tủ và chắc hẳn cũng đã dọn dẹp qua một lượt giúp họ.
Giờ thì hai người chỉ cần quét bụi một lượt, lau chùi vài món đồ nội thất là xong. Thứ đáng chú ý nhất có lẽ là cửa kính trong nhà, Tô Nhuyễn định để dành đến ngày mai làm.
Đến khi bắt tay vào dọn dẹp, Tô Nhuyễn mới bất ngờ nhận ra Lộc Minh Sâm lại có năng khiếu đặc biệt trong khoản này.
Cô vừa cầm chổi định quét nhà, Lộc Minh Sâm đã nhanh chóng tìm được một cây sào dài, cột chổi lông gà vào rồi bắt đầu dọn dẹp từ trần nhà xuống.
Anh đưa tay xoay nhẹ vai Tô Nhuyễn, đẩy cô ra khỏi phòng ngủ chính: “Em ra phòng khách trước đi, trong này toàn bụi thôi.”
Tô Nhuyễn vẫn dựa vào khung cửa không chịu rời đi, xoay người nhìn anh đứng trên giường cặm cụi quét dọn bụi bặm trên trần nhà.
“Nhìn gì đấy?” Lộc Minh Sâm ngẩng đầu hỏi, tay vẫn thoăn thoắt làm việc mà không nhìn cô.
Tô Nhuyễn bật cười, không nhịn được trêu chọc: “Đang ngắm trai đẹp đó, đẹp đến ngẩn người luôn.”
Lộc Minh Sâm nhanh chóng dọn xong, bước xuống khỏi giường. Anh vươn tay ôm lấy gáy cô, hôn nhẹ lên môi cô một cái: “Ngoan, đừng quấy rầy anh. Em không mệt à?”
Tô Nhuyễn nhăn mũi, hừ một tiếng đầy vẻ không phục: “Ai mà quấy rầy anh chứ! Mau dọn dẹp tiếp đi.”
Lộc Minh Sâm khẽ làu bàu: “Đến cả em hít thở cũng quấy rầy anh, em không biết sao?”
Tô Nhuyễn: “…” Sao lời này nghe có vẻ bị anh ấy ghét bỏ vậy nhỉ?
Lộc Minh Sâm liếc mắt nhìn bờ môi cô, nói lời đầy ẩn ý: “Em mà còn nhìn anh như vậy, anh sẽ không khách sáo đâu đấy.” Nói rồi, anh giả vờ buông chổi lông gà, lao tới muốn bắt lấy cô.
Tô Nhuyễn cười khúc khích, nhanh chân chạy trốn vào phòng vệ sinh.
Trong lúc Lộc Minh Sâm quét trần nhà phòng khách, phòng ngủ phụ và nhà bếp, Tô Nhuyễn cầm chổi theo sau quét bụi sàn. Đợi anh làm xong, anh đưa Tô Nhuyễn giẻ lau để cô lau bàn ghế, còn mình thì nhận lấy việc của cô, nhanh chóng quét dọn rồi múc nước lau sạch sàn nhà.
Hai người hợp lực làm việc hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng dọn dẹp sạch sẽ đâu vào đấy.
Tô Nhuyễn chỉ muốn nằm vật ra giường ngay lập tức, nhưng quần áo và người cô đều dính đầy bụi bẩn, nên đành phải đi tắm trước đã. Nhìn thấy vệt bụi bẩn lem luốc trên mặt Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười: “Anh tắm trước đi.”
Lộc Minh Sâm cúi đầu, ghé sát mặt cọ nhẹ vào mặt cô: “Em đi trước đi, anh đi vứt rác.”
Thấy Lộc Minh Sâm mở cửa bước ra ngoài, Tô Nhuyễn liền mở tủ lấy ra đồ ngủ của cả hai, rồi cầm bộ của mình vào phòng tắm.
Trong khoảnh khắc dòng nước ấm áp chảy xuống cơ thể, cô thoải mái thở phào một hơi. Tắm ở khu tập thể gia đình quân nhân kia không được tiện nghi lắm, đã rất lâu rồi cô không được tắm nước nóng thoải mái như vậy.
Nhưng nghĩ đến Lộc Minh Sâm còn chưa tắm, Tô Nhuyễn cũng không nán lại cọ rửa quá lâu.
Khi cô bước ra ngoài, Lộc Minh Sâm đang trải chăn đệm. Nhìn bộ chăn đệm đỏ rực thêu chữ song hỉ kia, Tô Nhuyễn chỉ biết ngớ người.
Bộ chăn đệm này họ dùng trong đêm tân hôn, sau đó vì màu quá chói nên cô đã cất đi không dùng nữa. Tô Nhuyễn nhớ rõ mình đã cất nó tận sâu trong tủ, sao anh ta lại lôi nó ra được nhỉ?
Lộc Minh Sâm quay đầu nhìn cô, vẻ mặt vẫn vô cùng “ngây thơ” hỏi: “Sao vậy? Cái này không dùng được à?”
Cứ như thể cô vừa hiểu lầm vậy, Tô Nhuyễn khẽ bĩu môi trong lòng, ngoài mặt lại giữ vẻ bình thản: “Được chứ, sao lại không? Đồ đặt trong tủ chẳng phải là để dùng sao.”
Sau đó cô xoay người ngồi xuống bàn trang điểm, nói: “Anh mau đi tắm đi.”
Cô không hề thấy được, ánh mắt ẩn chứa ý cười khó dò trong mắt Lộc Minh Sâm.
Khi Tô Nhuyễn sấy tóc xong, chuẩn bị lên giường, mới phát hiện ra bộ đồ ngủ màu xanh biển cô lấy ra vẫn còn nguyên đó.
Hả? Anh ấy đi tắm quên mang quần áo à?
Tô Nhuyễn không nghĩ nhiều, cho rằng chắc anh ấy không quen mặc mấy bộ đồ ngủ thoải mái thế này, vì trước đây sau khi tắm xong, anh thường chỉ mặc áo ba lỗ và quần thể thao.
Nghe tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy, ánh mắt Tô Nhuyễn lấp lánh, núp sau cánh cửa.
Vừa thấy một bàn chân xuất hiện, cô bé đã bất ngờ lao ra và kêu "Oà!" một tiếng. Nào ngờ Lộc Minh Sâm chẳng hề giật mình, trái lại, chính cô mới là người bị dọa ngược.
Cô bé theo bản năng đẩy mạnh lồng n.g.ự.c ấm áp trước mặt, nhắm nghiền mắt lại: “Anh… Sao anh lại không mặc gì thế này?”
Trên người Lộc Minh Sâm còn vương hơi nước, Tô Nhuyễn cúi đầu là có thể trông thấy một giọt nước chảy xuống xuôi theo cơ bụng săn chắc, hoàn hảo, rồi từ từ biến mất trên chiếc khăn tắm quấn hờ ngang hông anh.
Lúc Tô Nhuyễn vô thức nuốt khan, giọng cười khẽ đầy ẩn ý vang lên trên đỉnh đầu cô: “Mặc rồi thì em chẳng phải cũng sẽ lột ra thôi sao?”
Tô Nhuyễn ngẩng đầu, trừng mắt lườm anh: “Anh đừng vu oan cho em! Em đã lột của anh bao giờ đâu?”
Lộc Minh Sâm trực tiếp đẩy cô ngã xuống giường, kéo tay cô, đặt lên chiếc khăn tắm đang quấn trên người anh, cười nhếch môi đầy nguy hiểm: “Thật ư? Anh thấy em sẽ làm thôi.”
Tô Nhuyễn tức đến mức muốn nhào vào đánh anh: “Anh mới là người như vậy!”
Lộc Minh Sâm khẽ ấn bả vai cô, khiến cô không thể cựa quậy. Trong lúc cô giãy giụa, làn da mịn màng như tuyết dần dần ẩn hiện, chìm trong lớp đệm chăn đỏ rực, vẻ đẹp ấy càng thêm kinh diễm.
Ánh mắt Lộc Minh Sâm dần trở nên thăm thẳm, cuồng nhiệt. Quả nhiên là rất phù hợp…
Ngón tay mảnh khảnh của cô khẽ nắm chặt lớp chăn đệm, nhưng chẳng còn chút sức lực nào. Đôi chân thon dài như ngó sen cũng đã mềm nhũn, không còn sức giãy giụa. Thân thể trắng muốt như bạch ngọc hoàn toàn chìm sâu trong chăn đệm, không còn lối thoát, chắc chắn là vô cùng ngọt... ngào.
Lộc Minh Sâm khẽ l.i.ế.m môi, cúi đầu, khẽ cắn mút lên chiếc cổ mảnh khảnh của cô, giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc vang lên: “ Đúng vậy, anh sẽ. Chắc chắn là sẽ rồi …”