Tô Nhuyễn biết mình đã sai hoàn toàn. Đàn ông một khi đã "khai trai" đều trở thành dã thú, không có bất kỳ ngoại lệ nào.
Chỉ là có người thể hiện thẳng thừng, khó lòng kiềm chế, còn có người lại giỏi che giấu, tính toán từng đường đi nước bước.
Lộc Minh Sâm chính là kiểu người thứ hai. Uổng công cô cứ ngỡ anh vẫn luôn là người điềm đạm, biết chừng mực, luôn ôn nhu săn sóc.
Sự thật là cô đã bám chặt lấy chăn, nước mắt chực trào. Lộc Minh Sâm ôm cô vào lòng dỗ dành, miệng không ngừng thốt ra những lời đường mật: “Bé ngoan”, “Nhuyễn Nhuyễn”, “Bảo bối”… mỗi câu đều thâm tình hơn câu trước, cùng với những nụ hôn dịu dàng mà cô yêu thích nhất.
Nhưng hành động thực tế lại cuồng nhiệt không chút nương tay. Bàn tay siết chặt eo cô, không cho phép cô né tránh, khiến Tô Nhuyễn muốn phát điên.
Trong phòng, hơi ấm nồng nàn lan tỏa khắp. Lộc Minh Sâm đã đẩy tung chăn sang một bên, cả chiếc giường gỗ đã biến thành chiến trường để anh thỏa sức phát huy. Khi Tô Nhuyễn vùng vẫy đạp chân loạn xạ, eo nhỏ và sống lưng anh cùng nhau nâng lên một độ cao đầy ăn ý. Một suy nghĩ thoáng vụt qua trong đầu óc đang trống rỗng của Tô Nhuyễn:
Anh vội vã về nhà, thậm chí vội vã lau dọn vệ sinh, tất cả đều vì cuộc vui đêm nay sao?
Không… Không phải chỉ một lần …
Sau trận đầu kịch liệt, trận thứ hai lại biến thành cuộc giằng co mệt nhoài, cuồng nhiệt. Tô Nhuyễn bị anh đẩy dồn vào đống chăn chất cao ở đầu giường, hai tay bị anh giữ chặt, cả người dường như hoàn toàn buông xuôi, phó mặc để anh tự do tác quái.
Tô Nhuyễn đã hoàn toàn buông xuôi, Lộc Minh Sâm cúi xuống, áp trán mình lên trán cô, thấy cô thở dốc từng hơi, anh khẽ trêu chọc: "Nghỉ ngơi lâu như vậy, bao nhiêu sức lực tích cóp bấy lâu biến đi đâu mất rồi?"
Tô Nhuyễn tức tối nghiến răng: "Hóa ra anh đã có mưu đồ từ trước rồi sao?"
Bàn tay Lộc Minh Sâm lướt trên làn da mịn màng của cô, chẳng hề e ngại. Nhìn vòng eo nhỏ nhắn vẫn đung đưa nhẹ nhàng tựa như khiêu vũ trên sàn tiệc đêm giao thừa, ánh mắt anh trở nên sâu hun hút, khẽ cười đáp: "Bị em phát hiện rồi."
Tô Nhuyễn hừ nhẹ một tiếng, trong giọng nói pha lẫn tiếng nức nở: "Anh là đồ xấu xa, mau thả em ra, em không chịu nổi nữa rồi..."
Lộc Minh Sâm dùng một tay bế bổng cô lên, để cô dán chặt vào lồng n.g.ự.c mình, đầu anh cúi xuống hôn lên những giọt nước đọng trên khóe mắt Tô Nhuyễn: "Ngoan, em làm được."
Bỗng nhiên, như sực nhớ điều gì, nhìn đôi mắt ướt át của Tô Nhuyễn, anh bật cười thành tiếng: "Không được cũng không sao, cứ giao cho anh."
Trong lòng Tô Nhuyễn dấy lên một dự cảm chẳng mấy tốt lành. Trước đây cô từng rất thích nghe câu này từ anh, nhưng hiển nhiên, tình huống lúc này lại hoàn toàn khác biệt.
Quả nhiên trực giác của cô không sai, hậu quả của việc "cứ giao cho anh" chính là, cô nằm thở hổn hển trên giường, cứ như vừa trải qua một trận "thập tử nhất sinh" vậy...
Khi ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi, Tô Nhuyễn mới rã rời tỉnh giấc. Kết quả là còn chưa kịp mở mắt, đôi môi đã bị xâm chiếm. Kẻ đáng ghét kia còn cất giọng lười biếng, trêu chọc cô: "Sáng sớm tinh mơ thế này, đừng có quyến rũ người ta như vậy."
Tô Nhuyễn mở mắt, một bàn tay vung lên nhưng rồi chỉ nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tuấn tú trước mặt anh: "Cái đồ đáng ghét này, tránh ra!"
Vừa " ra tay" xong, cô đã lại là người kêu rên trước: "Ôi chao cái eo của tôi..."
Lộc Minh Sâm bật cười. Tô Nhuyễn trừng mắt lườm anh: "Anh còn mặt mũi mà cười sao?"
Lộc Minh Sâm tự nhận mình đuối lý, liền đưa tay xoa bóp, mát xa giúp cô.
Tuy rằng anh vẫn luôn giữ chừng mực, nhưng từng "sập bẫy" một lần, đương nhiên Tô Nhuyễn sẽ không mắc lừa lần thứ hai. Cô vừa hưởng thụ anh phục vụ, vừa hừ một tiếng: "Dù mát xa tốt đến mấy cũng vô ích. Nói cho anh biết, trong vòng ba ngày tới đều đừng hòng động vào em."
Lộc Minh Sâm khẽ nheo mắt, bật cười đầy ẩn ý: "Yên tâm, được thôi, cứ giao phó cho anh..."
Tô Nhuyễn: "..."
Hiện tại cô thật sự ám ảnh bởi câu nói "Cứ giao cho anh" rồi.
Khi hai người rời giường đã là hơn chín giờ, Tô Nhuyễn xuống bếp, hầm cháo và hấp nóng mấy chiếc bánh bao Lý Nhược Lan đưa hôm qua. Hôm qua ăn trưa muộn, thu dọn phòng xong xuôi thì trời vẫn còn sớm, thế là bỏ bữa tối...
...và ai đó đã được lợi không ít.
Tô Nhuyễn vừa xoa eo vừa bước ra khỏi bếp, phát hiện Lộc Minh Sâm đang giặt quần áo trong phòng tắm.
Chỗ này chưa có máy giặt, anh liền đặt chiếc bàn giặt đồ vào chậu nhôm, miệt mài giặt từng món một.
Lực tay anh rất lớn, chiếc áo khoác mùa đông mà Tô Nhuyễn thấy rất khó giặt, dưới bàn tay anh lại nhẹ như không, chỉ vò vài ba cái đã sạch bong kin kít.
Tô Nhuyễn không định trút hết việc nhà lên vai anh, nên sau khi ăn uống xong, cô lấy một chiếc chậu nhôm khác, giũ lại lần nữa số quần áo anh đã ngâm và vò sơ qua.
Kết quả là vừa khom lưng, eo cô đã đau nhói đến suýt không đứng thẳng dậy được. Lộc Minh Sâm trông thấy, cười phá lên, trực tiếp xoay bả vai cô, đẩy cô lên nhà: "Đừng đứng chỗ này làm vướng víu thêm. Lo việc của em đi, kiểm tra xem lát nữa chúng ta cần mua thêm gì không."
Tô Nhuyễn chán nản: "Tốt bụng giúp đỡ lại thành ra vướng víu rồi sao?"
Lộc Minh Sâm cúi xuống hôn lên đôi môi đang chu ra dỗi dỗi của cô: "Chúng ta ai làm việc nấy, dốc toàn lực..." Dừng một chút, anh cười vô cùng "chân thành": "Cứ giao cho anh đi."
Tô Nhuyễn: "..."