Lộc Minh Sâm nghe Tô Nhuyễn đáp lời xong, bỗng bật cười phá lên, tiếng cười không sao nín nổi, ngay cả đôi vai cũng run lên bần bật.
Tô Nhuyễn hoảng hồn, đang định cất lời, thì một tiếng kinh hô thất thanh từ bên cạnh chợt vọng đến: “Lão đại!”
Giọng điệu ngạc nhiên đến mức cứ như vừa trông thấy người ngoài hành tinh đổ bộ xuống Trái Đất vậy.
Tô Nhuyễn quay đầu lại, lập tức trông thấy một thanh niên đang đẩy chiếc xe lăn đứng cách đó không xa, đôi mắt trợn tròn: “Anh, hai người …”
Tô Nhuyễn không hiểu anh ta lấy gì làm kinh ngạc, đang định thuận thế buông Lộc Minh Sâm ra, thì đột nhiên khóe mắt lại bắt gặp ba bóng người đang tiến về phía phòng bệnh. Một trong số đó là người phụ nữ mang vẻ mặt hưng phấn tột độ – đích thị là cô út nhà họ Ngôn.
Cô không muốn chọc phải phiền phức, dứt khoát đỡ Lộc Minh Sâm đi về phía chiếc xe lăn. Khi ba người kia lướt qua Tô Nhuyễn, cậu út còn liếc nhìn cô một cái.
“Nhìn cái gì mà nhìn?”
“Không có gì đâu ạ, cô gái kia trông giống chị ba quá thể…”
“Thật hả? Đâu, đâu? Chẳng lẽ con gái ruột của chị ấy tìm đến ư?”
“Làm gì có chuyện đó, mau vào thăm người đi thôi, đừng có lề mề nữa.”
Mãi cho đến khi cả bọn đã vào hết trong phòng bệnh, Tô Nhuyễn mới khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lộc Minh Sâm cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào mặt, không khỏi khẽ nghiêng đầu nhìn cô một lượt.
Cô nhẹ nhàng đỡ anh vào xe lăn. Vì lơ đãng, cô chẳng để ý khoảng cách giữa hai người quá gần. Mái tóc dài mềm mại của cô vô tình lướt nhẹ qua mu bàn tay Lộc Minh Sâm.
Anh khẽ gảy lọn tóc sang một bên. Tô Nhuyễn như bừng tỉnh, vội vàng đứng bật dậy.
Thấy người thanh niên kia nhìn mình chằm chằm, Tô Nhuyễn cười xòa một tiếng, nhanh chóng mở lời trước, không để đối phương kịp nói: “Chớ khách khí với tôi, dù sao lần trước chúng ta cũng từng va vào nhau rồi, tạm biệt nhé!”
Nói đoạn, cô liền vọt đi, bỏ mặc người đẩy xe lăn vẫn đứng sững sờ, mắt tròn xoe như vừa bị ai dọa mất vía.
Tô Nhuyễn thầm nghĩ, chẳng lẽ hai người này là bệnh nhân cùng khoa thần kinh à?
Mà lạ thật, sao nhìn anh bạn đẩy xe lăn kia cũng thấy hơi quen mắt nhỉ?
Sau khi Tô Nhuyễn đi khuất, anh bạn "bệnh nhân cùng khoa thần kinh" mà Tô Nhuyễn cảm thấy quen mắt kia suýt nữa thì nhảy chồm lên: “Lão đại!!!”
“Vậy mà anh còn cần người đỡ?”
“Bảo sao anh lại không cho em tới bắt chuyện với người ta, hóa ra là chính anh đã để mắt tới!”
“A, không đúng, lão đại, không ngờ anh lại thực sự để mắt đến con gái sao?!!”
Từng câu nói vang lên, câu sau quá đáng hơn câu trước, nhưng dường như tâm trạng của Lộc Minh Sâm không tệ lắm. Anh thong dong tựa vào lưng xe lăn, khóe môi khẽ cong lên, nói: “Quay về thôi.”
Bùi Trí Minh sửng sốt, nhắc nhở: “Khả năng cao là ông nội, bác gái anh cùng hai mẹ con nhà Tô Thanh Thanh đang chờ sẵn trong phòng bệnh. Em thấy hôm nay không gặp được anh có vẻ bọn họ sẽ không định ra về.”
Anh ta vừa dứt lời, lập tức nghe thấy Lộc Minh Sâm nhìn về phía cửa phòng, hứng thú bừng bừng nói: “Xem ra, Thượng úy Bùi, tin tức của cậu chưa được chuẩn xác cho lắm.”
Bùi Trí Minh nhìn theo ra cửa, lập tức bắt gặp một đôi trai thanh gái lịch. Người đàn ông kia mày cao mắt sáng, còn cô gái thì yểu điệu duyên dáng. Người đàn ông thì anh ta không quen biết, còn cô gái kia … Vậy mà lại là Tô Thanh Thanh.
Bùi Trí Minh:???
Vân Chi
“Dùng kinh nghiệm điều tra phong phú của tôi để phán đoán, chắc chắn có điểm không thích hợp.” Nói xong, không đợi Lộc Minh Sâm đáp lời, anh ta đã đẩy xe lăn đi theo hai người kia.
Ra khỏi khu khám bệnh, hai người lại phát hiện ra theo dõi không chỉ có bọn họ.
“Đào hoa tinh?” Bùi Trí Minh kinh ngạc nhìn về phía bóng dáng nhanh nhẹn trước mắt.
Lộc Minh Sâm lại mang vẻ mặt nằm trong dự kiến, trong mắt có thêm vài phần hứng thú, vẫy tay với Bùi Trí Minh bảo anh ta đẩy xe lăn đi theo.
Nhận ra được động tĩnh bên người, Tô Nhuyễn quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn cô vội vàng ra dấu “Suỵt”, trong lòng đồng thời có chút bất đắc dĩ.
Nhìn vẻ ngoài tuấn tú, khí chất hơn người của anh chàng này thật sự không giống hạng người mặt dày bám riết mà… Lát nữa mình phải kiên quyết từ chối anh ta hơn nữa mới được.
…
“Anh Hướng Dương, không ngờ lại gặp được anh ở chỗ này.”
Phía bên kia góc ngoặt, giọng Tô Thanh Thanh tràn ngập vui sướng: “Dì khỏe không ạ?”
“Vừa kiểm tra lại xong, đang đợi kết quả.” Giọng Hoắc Hướng Dương cũng nhỏ nhẹ hẳn đi.
“Em, em tới để rút lại hôn sự.” Tô Thanh Thanh thỏ thẻ đáp lời: “Anh Hướng Dương, em hối hận rồi …”
“Trước đây em nghe nói Lộc Minh Sâm bị tê liệt, chị gái em không muốn gả qua, khóc sưng cả mắt lên, nhưng mà bác em lại không chấp thuận. Em thấy thương chị ấy quá đỗi, nhớ tới bình thường chị ấy luôn đối xử tốt với em, em mới không nỡ… Trong phút chốc bồng bột, em đã đồng ý thay chị ấy về làm dâu nhà họ Lộc…”
“Nhìn chị gái vui mừng, em cảm thấy thật đáng mặt!”
Tô Nhuyễn:……
“Em vẫn luôn nghĩ mình làm đúng, bởi vì em chưa từng dám mơ có thể gả cho người mình tâm đầu ý hợp. Nhưng không ngờ, anh lại xuất hiện, lại còn đến xem mặt chị gái em…”
Đột nhiên Tô Thanh Thanh òa khóc: “Anh Hướng Dương, anh ưu tú như vậy, từ trước tới nay em đều không dám mơ tới, nhưng mà bây giờ anh đứng trước mặt em rồi, có điều lại trở thành anh rể em… Em không cam lòng!”
“Em thích anh đã lâu như vậy … Anh Hướng Dương, có phải em thấp hèn lắm không? Em hối hận đã nhận lời gả thay chị gái mình rồi …”
Hoắc Hướng Dương dường như không ngờ Tô Thanh Thanh lại nặng tình với mình đến vậy, anh ta lập tức bối rối cuống quýt: “Không, làm sao có thể… Em… Chỉ là em quá hiền lành mà thôi.”
“ Nhưng bây giờ em không còn đủ sức để lương thiện nữa rồi.” Tô Thanh Thanh khóc lóc đáng thương vô cùng: “Anh Hướng Dương, nếu… Nếu em hủy hôn, liệu anh có chịu lòng em không?”
Hoắc Hướng Dương chần chờ: “ Nhưng mà anh với Tô Nhuyễn……”
Tô Thanh Thanh cố nén nước mắt, nói một cách kiên quyết: “Vậy thì em sẽ không hủy hôn nữa. Nếu không phải anh, em gả cho ai cũng như nhau cả. Ít nhất, khi gả cho Lộc Minh Sâm, cả thân xác lẫn tấm lòng này em đều nguyện giữ trọn cho anh …”
“Em chúc anh và chị gái em vĩnh viễn hạnh phúc…” Nói tới đây, giọng điệu cô ta nghẹn ngào giống như vừa mất đi thứ trân quý nhất, khóc gần ngất đi.
Tô Nhuyễn:……
Bên kia, Hoắc Hướng Dương cuối cùng cũng không cưỡng lại được, khẽ ôm lấy Tô Thanh Thanh.
Tô Nhuyễn cảm thấy ghê tởm vô cùng. Nghĩ đến Tô Thanh Thanh, với linh hồn của một người phụ nữ đã hơn bốn mươi, lại thốt ra những lời kịch sướt mướt như tiểu thuyết Quỳnh Dao, cô chỉ thấy da gà nổi đầy lên.
Còn người đàn ông ngồi trên xe lăn bên cạnh, lại nghe một cách say sưa, cứ như đang thưởng thức một vở kịch hay.
Sau khi xác định hai người kia không có mưu đồ bí mật gì, chỉ là quyến rũ nhau, Tô Nhuyễn xoay người định rời khỏi chỗ này.
Quả nhiên, anh ta cũng đẩy xe lăn đi theo Tô Nhuyễn. Cô nhíu mày, đang nghĩ xem làm sao để từ chối cho khéo, thì nghe thấy người thanh niên đẩy xe lăn không biết từ đâu lách đến, vẻ mặt bát quái hóng chuyện: “Lão đại, Tô Thanh Thanh gả cho anh mà còn giữ lại cả thân xác lẫn tâm hồn cho người đàn ông khác đấy!”
Tô Nhuyễn:???!