Ngôn Thành Nho vỗ nhẹ lưng vợ, để bà xuôi cơn giận, ôn tồn nói: “Còn có thể giống ai được nữa chứ? Đám thanh niên mười tám đôi mươi đều giữ kẽ, trọng sĩ diện, con bé nhà mình hiếu thắng như thế, tất nhiên sẽ không chịu để người ta coi thường đâu.”
Lý Nhược Lan nghe vậy càng thêm đau lòng: “Nó không muốn bị lép vế, thì phải cố mà mạnh mẽ lên chứ!”
Ngôn Thành Nho cười khẽ: “Nếu con bé không mạnh mẽ, thì cớ gì ban đầu Tô Văn Sơn thà để Tô Thanh Thanh gả vào nhà họ Lộc, mà lại không chịu để Nhuyễn Nhuyễn đến đó? Xem ra trong lòng lão ta cũng phải kiêng dè nó vài phần.”
“Thế thì đã sao? Cuối cùng cũng không thoát khỏi việc bị Tô Văn Sơn nắm thóp trong tay đó thôi? Giờ Tô Thanh Thanh không chịu gả nữa, lão Tô Văn Sơn lại không muốn đắc tội với nhà họ Lộc, thì cái con bé Nhuyễn Nhuyễn kia chắc chắn vẫn sẽ bị lão ta đẩy ra ngoài thôi!”
“Chẳng qua trước kia là dỗ ngọt, giờ thì trực tiếp xé toạc mặt nhau ra mà thôi. Dù sao thì cuối cùng lão ta cũng kiếm chác được một mẻ hời, vậy là đủ với lão rồi, căn bản chẳng màng đến sống c.h.ế.t của Nhuyễn Nhuyễn đâu.”
“Cả cái thằng Hoắc Hướng Dương kia nữa!” Lý Nhược Lan nghiến răng nghiến lợi: “Cứ ngỡ là người tốt lành gì, ai dè lại chẳng biết phân biệt phải trái đâu vào đâu, Tô Thanh Thanh vừa thả câu là đã mắc bẫy ngay rồi, may mà Nhuyễn Nhuyễn không để mắt tới nó!”
Tô Nhuyễn sửng sốt, hóa ra Hoắc Hướng Dương cũng là do mẹ Lý Nhược Lan sắp xếp giùm mình sao?
Lý Nhược Lan càng nghĩ càng cảm thấy bất lực, dựa phịch vào đầu giường, lòng nặng trĩu sầu lo: “Giờ biết làm sao đây? Gia phong nhà họ Lộc đó có khi còn thua xa nhà họ Tô ấy chứ!”
Ngôn Thiếu Thời cũng lo sốt vó: “Vậy thì mẹ đón chị ấy về nhà mình chẳng phải được rồi sao? Tụi con sẽ không phản đối đâu, đúng không anh Hai? Cứ áp giải chị ấy về nhà mình, rồi tính sau!”
Lý Nhược Lan im lặng hồi lâu, rồi mới nặng nề thở dài một tiếng: “Con tưởng mẹ không muốn ư?”
“Lỡ nó lại càng ghét bỏ mẹ hơn thì mẹ phải làm sao bây giờ?”
Khi bà thốt ra những lời này, vừa lúc ánh nắng từ ngoài cửa sổ đổ vào gương mặt bà, khiến Tô Nhuyễn không tài nào nhìn rõ biểu cảm của mẹ mình lúc ấy, nhưng cô vẫn cảm nhận được nỗi bi thương xen lẫn sự nôn nóng trong từng lời bà nói.
Tô Nhuyễn lẳng lặng nhìn mẹ, lại lần nữa cảm thấy mình thật sự quá tệ bạc.
Cuối cùng Lý Nhược Lan vẫn hạ quyết tâm: “Trước đây mẹ thấy trừ việc đối xử với mẹ có phần cực đoan ra, thì những khía cạnh khác của Nhuyễn Nhuyễn đều không sao cả, nên mẹ đành bỏ mặc nó không can thiệp. Nhưng lần này, cho dù thế nào, mẹ cũng sẽ không đứng khoanh tay nhìn nó gặp chuyện đâu!”
Bà ấy gằn giọng nói: “Cái lão Tô Văn Sơn kia giữ chặt Nhuyễn Nhuyễn không buông tay ư, hừ! Con gái cưng Tô Điềm Điềm của lão ta giờ đang nằm trong tay mẹ đây!”
Vân Chi
Ngôn Thiếu Thời giật nảy mình kinh hãi: “Không phải thế chứ mẹ? Mẹ định đụng đến Tô Điềm Điềm sao? Như vậy không ổn đâu, cẩn thận kẻo mà vào tù đấy mẹ!”
Lý Nhược Lan nói: “Ngại gì chứ, vào tù thì vào tù! Lão ta không muốn con gái mẹ sống yên ổn, vậy thì con gái lão ta cũng đừng hòng được yên thân!”
Ngôn Thiếu Thời nghe vậy tưởng thật, lập tức hoảng sợ nói: “Mẹ! Mẹ không được làm chuyện dại dột đó! Mẹ không chỉ có một mình chị gái con đâu, mẹ còn có tụi con nữa mà…”
Ngôn Thành Nho dở khóc dở cười kéo cậu con út lại gần: “Cái đồ ngốc nghếch nhất nhà này, ngoài con ra thì còn ai vào đây nữa chứ!”
“Các cậu tới rồi.” Ngôn Thiếu Dục hé nhìn qua cửa sổ, trông thấy mấy bóng người đang tiến vào cổng lớn bệnh viện. Ngôn Thiếu Thời nghe vậy, vội vã chạy lại bên cửa sổ, miệng không khỏi bĩu ra: “Sao cả nhà cô út cũng kéo đến…”
Ngôn Thiếu Dục chau mày, Tô Nhuyễn cũng bất giác nhớ lại lời Ngôn Thiếu Thời từng kể ở kiếp trước về người cô út ấy của nhà họ Ngôn. Đó đúng là một đóa kỳ hoa dị thảo, một kẻ ham chuyện vặt, lấy việc xem náo nhiệt và ném đá giấu tay làm niềm vui.
Tô Nhuyễn thấy vậy, vội vã xoay người toan rời khỏi đây, cô định lát nữa sẽ viết một lá thư gửi cho bác Lý Nhược Lan trước, ít nhất cũng để bác ấy đỡ phải sốt ruột như bây giờ.
Thế nhưng cô mải nghe quá đỗi, căn bản không hay biết phía sau có người, thành ra vừa quay lại đã đụng phải đối phương.
Sao người này lại đứng chôn chân sau lưng mình thế nhỉ? Trong đầu Tô Nhuyễn thoáng hiện lên một ý nghĩ, nhưng cô rất nhanh đã không còn tâm trí đâu mà suy tính nhiều nữa.
Đối phương thân hình có vẻ cao lớn, Tô Nhuyễn cả người va vào lồng n.g.ự.c đối phương, trông thấy bộ đồng phục sọc xanh trắng của người bệnh và một đôi nạng, cô liền giật b.ắ.n mình.
Người mang tật ở chân bị ngã tuyệt không phải chuyện đùa. Hành động của cô nhanh hơn cả suy nghĩ, hai tay vội vàng ôm chặt lấy eo đối phương.
Lộc Minh Sâm:……
Sau khi chắc chắn đối phương sẽ không ngã, Tô Nhuyễn mới sợ hãi ngẩng đầu lên: “Anh không sao chứ…”
“Lại là anh?”
Hóa ra lại là người thanh niên mang vẻ ngoài lạnh lùng mà cô từng gặp trên chuyến xe buýt hôm trước. Chàng trai kia bình tĩnh nhìn cô một lát, bất chợt phá lên cười: “Là tôi.”
Tô Nhuyễn luôn cảm thấy lời anh ta nói ẩn chứa điều gì đó sâu xa, sau đó lại nghe thấy anh tiếp lời: “Xem ra chúng ta thật có duyên.”
Câu nói trêu ghẹo này khiến Tô Nhuyễn bất giác rùng mình. Cô vội dùng thái độ xa cách đáp lời: “Chắc là chúng ta đều có duyên với… bệnh viện.”
Lộc Minh Sâm thấy cô hiểu lầm, cũng không giải thích thêm, ngược lại càng muốn trêu chọc cô. Anh ta nhếch môi hỏi: “Dù sao cũng là duyên phận, hay là cô cho tôi xin tên tuổi và cách thức liên lạc? Đồng chí ơi, tôi phải xưng hô với cô thế nào đây?”
Tô Nhuyễn đỡ cánh tay người kia, dùng cách trả lời quen thuộc của thời đại này mà đáp gọn: “Lôi Phong.”