Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 39: Xảy ra chuyện

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tô Nhuyễn vẫn chưa hay mình vừa mới có thêm biệt danh “đào hoa thành tinh”. Dù là thời đại nào, kiếm ra tiền vẫn luôn là niềm vui khôn tả của con người.

Lối chào hàng của cô quả nhiên rất hiệu nghiệm. Hễ cô gái nào ghé lại sạp hàng, đều không nhịn được mà chọn mua lấy vài món.

Đợi đến khi trời nhá nhem tối, hơn bốn chục đôi khuyên tai của cô đã vơi đi, chỉ còn lèo tèo mười mấy đôi. Dây buộc tóc cũng tiêu thụ được hơn sáu mươi chiếc. Tổng thu về ước chừng hơn hai trăm hai mươi đồng. Trừ đi số vốn đã bỏ ra ngày hôm qua, cô đã thu về hơn bảy mươi đồng tiền lãi ròng rồi.

Số hàng còn lại, hễ bán được nữa thì tất thảy đều là tiền lời cả. Nhờ vậy, Tô Nhuyễn lại càng thêm phần hăng hái. Buổi tối sau khi về tới nhà trọ, cô lại miệt mài làm thêm được ngót nghét hai chục đôi khuyên tai nữa.

Ngày hôm sau nữa, cô dậy rất sớm, sửa soạn lại một phen rồi tới đứng canh trước cửa nhà họ Ngôn. Theo lời Ngôn Thiếu Thời nói, sáng hôm nay Lý Nhược Lan sẽ về.

Khi đứng dưới lầu, kỳ thực Tô Nhuyễn vẫn có chút hồi hộp. Một nửa là vì nỗi nhớ khiến cô trở nên rụt rè, nửa còn lại là không biết nên đối mặt thế nào.

Thật ra trước mười lăm tuổi, Lý Nhược Lan từng tới thăm cô không ít lần. Nhưng mà đối phương vừa tới, đã có người trong thôn nói cho bà cụ Tô biết, bà cụ Tô sẽ bảo cô nhanh chóng trốn đi. Khi còn nhỏ thì giấu cô trong lu gạo, lớn hơn một chút thì giúp cô bắc thang trèo tường trốn ra ngoài.

Trước đây, Lý Nhược Lan hẳn đã thất vọng biết chừng nào. Giờ này mình hối hận liệu có còn kịp không …

Tô Nhuyễn khẽ xoay chuỗi hạt Bồ đề trên cổ tay. Chẳng bao lâu sau, cô đã trông thấy Ngôn Thiếu Thời hớt hải chạy về nhà, hớt hải hô lớn trước cửa: “Anh ơi, mẹ em có chuyện gì vậy?”

Tô Nhuyễn chợt sững người, Lý Nhược Lan đã xảy ra chuyện ư?

Cô không kìm được, vội tiến lên mấy bước muốn nghe ngóng sự tình, nhưng Ngôn Thiếu Thời đã chạy vụt vào trong nhà rồi.

Càng không biết rõ càng khiến người ta lo âu. Ngay khi Tô Nhuyễn không kìm được muốn chạy ùa vào xem thử, thì Ngôn Thiếu Thời lại ôm theo một cái túi xách lớn chạy ra ngoài, ruột gan nóng như lửa đốt, giục giã chàng thanh niên phía sau: “Anh, nhanh lên nhanh lên!”

Chàng thanh niên kia đẩy chiếc xe đạp dựng dưới lầu, nói: “Đi thôi!”

Ngôn Thiếu Thời chạy lấy đà mấy bước, thoăn thoắt nhảy lên yên sau. Hai người nhanh chóng đạp xe ra ngoài.

Thấy khó lòng đuổi kịp, Tô Nhuyễn vội chạy ra cổng khu tập thể. Đúng lúc trông thấy chuyến xe buýt số 301 chạy về phía bên này, cô không chút nghĩ ngợi mà nhảy vội lên xe.

Xe buýt đi không bao lâu, cô đã nhìn thấy hai người kia đạp xe bên ngoài cửa sổ. Trong lòng cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chắc hẳn mình đoán không sai, có lẽ Lý Nhược Lan đang nằm ở bệnh viện trực thuộc Đại học Đông Lâm.

Đi thêm hai trạm nữa, Tô Nhuyễn vội vã xuống xe buýt, đứng chờ trước cửa bệnh viện.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, cô đã thấy Ngôn Thiếu Dục đạp xe chở Ngôn Thiếu Thời đến. Nhìn thấy bọn họ tới, cô mới hoàn toàn yên lòng, sau đó lặng lẽ đi theo sau bọn họ vào bệnh viện, thuận lợi tìm được phòng bệnh.

Trong phòng bệnh chỉ có một bệnh nhân là Lý Nhược Lan. Ông Ngôn Thành Nho, cha kế của cô, đang ngồi bên giường, sắc mặt tái nhợt của bà, nhưng tinh thần cũng không đến nỗi nào, thậm chí còn đang hào hứng kể lể chuyện gì đó.

Có lẽ vì cảm xúc kích động, trong phòng bệnh lại không có người ngoài, nên giọng Lý Nhược Lan không hề nhỏ.

Thế nên Tô Nhuyễn mới hay, hóa ra bà lâm bệnh là bởi nhận được lá thư của thím Hồ từ Tô Gia Câu. Sau khi biết được tình cảnh của mình, bà tức giận đến mức hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

“Cái nhà họ Tô quả là quá đáng khinh bỉ người khác!”

“Cái con bé Tô Thanh Thanh kia rõ ràng còn ít tuổi, cớ sao lòng dạ lại thâm hiểm ác độc đến vậy? Nó muốn gả vào nhà họ Lộc thì ép Nhuyễn Nhuyễn nhà mình phải đi lấy chồng…” Lý Nhược Lan tức giận thở hổn hển nói tiếp: “Đến giờ, thấy đối tượng của Nhuyễn Nhuyễn khá giả, lại muốn chen ngang một chân…”

Ngôn Thiếu Thời nghe xong, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Cha chị ấy mà cũng làm ngơ ư?”

Trong mắt Lý Nhược Lan chứa đầy phẫn hận: “Con nghĩ vì sao con bé Tô Thanh Thanh dám trắng trợn, lộng hành đến thế? Chẳng phải vì biết rõ có cái ông ta phía sau chống lưng cho hay sao? Đến giờ mẹ đã nhìn ra rồi, cái lão Tô Văn Sơn ấy, ông ta căn bản chẳng coi Nhuyễn Nhuyễn là cốt nhục của mình!”

Ngôn Thiếu Thời lại càng khó tin hơn: “Vậy còn chị Nhuyễn Nhuyễn thì sao? Chị ấy cũng chịu xuôi tai à? Chị ấy như vậy thật là quá yếu mềm rồi, mọi chuyện đều để mặc người ta định đoạt.”

Ngôn Thành Nho vỗ nhẹ gáy con trai: “Sao con lại nói chị con như thế? Con bé chỉ là bị người ta lừa gạt thôi mà.”

Ngôn Thiếu Thời lẩm bẩm: “Vậy ra đầu óc chị ấy cũng chẳng khá khẩm gì.”

Lý Nhược Lan oán hận đ.ấ.m mạnh xuống mặt giường: “Cái con nhóc c.h.ế.t tiệt này, cam chịu để người ta chèn ép cũng chẳng thèm về mách mẹ một lời, cái đồ bướng bỉnh ngang ngạnh này! Con bé này rốt cuộc là giống ai thế không biết?”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 39: Xảy ra chuyện