Con ngõ này gần sát Đại học Đông Lâm, dần dần phát triển thành một con phố đi bộ náo nhiệt. Tô Nhuyễn mua sách xong lập tức tìm nơi thích hợp để bày hàng ra bán.
Trước đó cô còn cố ý mua một tấm vải nhung tơ màu đen, một nửa để bày những chiếc hoa tai mình mới làm, nửa còn lại bày hơn hai trăm chiếc dây buộc tóc còn thừa trước đó.
Hoa tai được định giá dựa vào chất liệu và độ phức tạp, có hai mức là năm đồng một đôi và tám đồng một đôi. Tuy rằng có hơi đắt, nhưng lại độc đáo, đẹp mắt, lại không quá đắt đỏ như trang sức châu báu thật sự.
Khi còn trẻ Tô Nhuyễn rất thích mua mấy thứ kiểu này, có thể thường xuyên thay đổi kiểu dáng, rơi mất cũng không đau lòng.
Giá bán dây buộc tóc cũng cao gấp đôi giá cô bán ở huyện. Chiếc bình thường là sáu hào một cái, có hoa văn thì một tệ.
Đời trước cô bán quần áo rất nhiều năm, giờ bán mấy thứ này cũng coi như thuận buồm xuôi gió.
Nhìn thấy mấy cô gái đi cùng nhau qua đây, cô vừa nhiệt tình tiếp đón, vừa cài trang sức kiểu dáng khác nhau lên tóc khoe ra nét đẹp của từng cái, hoa tai cũng có cách phối hợp khác nhau.
Sợ các cô gái e ngại, cô làm mẫu ngay trên chính đầu mình.
Bùi Trí Minh trông thấy cô dùng một chiếc dây cột tóc màu đỏ, buộc cao mái tóc đen nhánh đang buông xõa sau đầu lên, rồi lựa chọn một đôi khuyên tai to bản tương đối kiểu cách đeo vào. Cô kéo khóa chiếc áo khoác da cao bồi bên ngoài xuống, buộc hai vạt áo sơ mi bên trong lại với nhau, để lộ chiếc eo thon trắng nõn như ẩn như hiện, nhìn vô cùng khỏe khoắn mà vẫn quyến rũ.
Chỉ một lát sau, cô Tô Nhuyễn mỉm cười duyên dáng, giới thiệu với mấy nữ sinh kia những món đồ trang sức trên sạp. Cô đổi sang sợi dây buộc tóc màu vàng nhạt, mái tóc đuôi ngựa buộc cao vút trên đỉnh đầu, cặp khuyên tai kiểu cách hình vuốt mèo ngộ nghĩnh, cuối cùng cởi bỏ chiếc áo khoác bò ra, rồi khéo léo vén vạt áo sơ mi bên trong lên một chút. Sau khi sửa sang lại xong xuôi, cô lập tức biến thành một phong thái tinh nghịch mà vẫn cuốn hút, vài sợi tóc mai buông lơi hai bên thái dương, trông thật duyên dáng và có chút thách thức.
Mấy cô gái kia có lẽ cũng bị khả năng biến hóa phong cách của cô thu hút, liên tiếp yêu cầu cô thử thêm vài kiểu khác. Tô Nhuyễn cũng bắt đầu lựa chọn hàng hóa trên sạp hàng, đổi sang dây buộc tóc màu lam chấm hoa và đôi khuyên tai hình đóa mai thanh nhã. Kiểu tóc được sửa thành tóc búi trễ, hai lọn tóc mai buông cong mềm mại hai bên má, lập tức trở nên hiền dịu, đoan trang mà vẫn rất đỗi cuốn hút.
Bùi Trí Minh thì thầm một mình: “Em sai rồi, không, là con bé em gái em sai rồi. Quả nhiên, mỗi kiểu dáng lại mang đến một ấn tượng hoàn toàn khác biệt.”
Nói xong, ánh mắt anh ta bỗng sáng bừng lên vẻ phấn khởi, cúi đầu chỉnh trang lại quần áo tề chỉnh trên người mình, định bước nhanh về phía Tô Nhuyễn: “Quả nhiên con bé em gái tính toán không sai chút nào, vận may đào hoa của em đã đến rồi. Nhất định em phải mua tặng con bé một món quà thật tử tế để cảm ơn mới được.”
Nhưng mà chân anh ta vừa nhấc lên đã không thể nhích thêm. Quay đầu lại, anh ta trông thấy một bàn tay thon dài đang níu chặt dây lưng của mình. Bùi Trí Minh cười xòa: “Lão đại, anh nán lại đây chờ em một lát nhé.” Anh ta nhìn về phía mảng băng gạc lớn chềnh ềnh trên mặt Lộc Minh Sâm, nói tiếp: “Bây giờ vẻ ngoài của anh thế này, em sợ sẽ khiến các cô đào hoa của em sợ chạy mất dép.”
Lộc Minh Sâm không những không buông tay, ngược lại còn kéo riết anh ta về hướng bệnh viện: “Về thôi.”
“Này này, lão đại, anh không thể đối xử với em bạc bẽo thế này! Đào hoa của em…”
Ngay cả đôi nạng kẹp dưới nách cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến việc Lộc Minh Sâm kéo Bùi Trí Minh đi. Anh chậm rãi cất tiếng, giọng điệu biếng nhác: “Bắt đầu từ năm mười tám tuổi, ngày nào cậu cũng khăng khăng mình sắp gặp đào hoa. Nhưng đi qua cả rừng đào rồi mà vẫn chẳng hái nổi một đóa nào. Ngoan nào, thôi đừng cố chấp khiêu chiến loại đào hoa thành tinh có độ khó cao ngất trời này nữa.”
Bùi Trí Minh không cam lòng, vẫn ngoảnh đầu lại, vươn tay như muốn níu kéo về phía Tô Nhuyễn: “Chưa thử làm sao biết không được? Biết đâu, loại đào hoa thành tinh này lại thích đàn ông ngây ngô như em thì sao?”
Cuối cùng Lộc Minh Sâm cũng bị câu nói này của Bùi Trí Minh chọc cho bật cười. Anh quay đầu lại, liếc nhìn đóa “đào hoa thành tinh” đang ở đằng xa kia, vừa đúng lúc thấy cô đang vui vẻ thu tiền. Ánh mắt anh lóe lên vẻ thích thú, hiếm hoi kiên nhẫn khuyên răn: “Đào hoa thành tinh không thích đàn ông ngây ngô đâu, cô ấy thích ánh kim lấp lánh (tiền bạc).”
Bùi Trí Minh vẫn cố vùng vẫy phản kháng: “Lão đại, bây giờ anh quay về chắc chắn sẽ chạm mặt ông nội anh và Tô Thanh Thanh, anh chắc chắn chứ?”
Đáp lại anh ta là cú kéo dứt khoát và kiên định của Lộc Minh Sâm.