Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 37: Vận đào hoa

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lộc Minh Sâm nghe thấy thế, cuối cùng cũng dừng bước, hướng mắt về phía Bùi Trí Minh.

Bùi Trí Minh thò tay vào túi áo trước ngực, lấy ra ba bức ảnh: "Đây là mấy cô ứng viên được Chính ủy Vương chọn làm vợ cho anh đấy. Có bác sĩ, có sinh viên, lại có cả hoa khôi đoàn văn công nữa, cô nào cũng đủ khiến loại Tô Thanh Thanh, Tô Hồng Hồng kia phải biết khó mà lui. Sao nào, chọn lấy một cô đi chứ?"

Lộc Minh Sâm vẫn giữ vẻ mặt không chút biểu cảm, dùng nạng gạt nhẹ Bùi Trí Minh sang một bên rồi tiếp tục bước về phía trước.

"Lão đại, thôi mà, anh làm ơn chọn một cô đi. Nếu anh không chọn, Chính ủy Vương sẽ tự mình tìm đến tận nơi đấy..." Bùi Trí Minh vội vã đuổi theo Lộc Minh Sâm, thấy anh đi sai hướng thì lên tiếng nhắc nhở: "Ơ, lão đại, bệnh viện không phải lối này!"

Lộc Minh Sâm vẫn không hề lay chuyển, rõ ràng là chẳng có ý định quay về bệnh viện.

"Lão đại, tránh né mãi thế này cũng chẳng phải thượng sách đâu." Bùi Trí Minh nói: "Em thấy lần này Chính ủy Vương quyết chí phải kiếm cho anh một người vợ cho bằng được đấy."

" Đúng là chẳng thể hiểu nổi anh. Mấy cô gái đó đều xinh xắn, đáng yêu cả. Đáng tiếc Chính ủy Vương không cho em chọn, chứ không thì em đã chọn cả ba, không để sót một cô nào cho ông ấy đâu!"

Lộc Minh Sâm không kìm được lòng, vươn tay vỗ bốp một cái vào gáy Bùi Trí Minh.

Bị đánh mà Bùi Trí Minh cũng chẳng buồn bận tâm, vẫn giơ mấy tấm ảnh ra trước mặt Lộc Minh Sâm: "Lão đại, hay là anh cứ chọn đại một người đi. Vừa không phải nghe những lời cằn nhằn đến nhức óc của Chính ủy Vương, lại vừa thoát khỏi sự giục giã, rầy rà của ông nội và các chú anh."

Nói tới đây, anh ta thở dài: "Này anh cả à, rốt cuộc anh có phải con cháu ruột thịt của nhà họ Lộc không vậy? Ngày trước em gãy chân thôi, mẹ em đã khóc sưng húp cả mắt rồi, vậy mà bác sĩ bảo anh có nguy cơ tàn phế, bọn họ chẳng thèm hỏi kỹ bác sĩ xem có cách nào chữa trị không. Việc đầu tiên họ làm lại là vội vàng tìm vợ cho anh, còn muốn anh ra ở riêng!"

Anh ta nói đầy phẫn nộ: "Em nghe chính ông nội em nói, bọn họ có được như ngày hôm nay tất cả đều nhờ vào cha mẹ anh. Chẳng những không biết ơn báo đáp, thế mà còn âm mưu tính toán cả tiền trợ cấp và tiền an ủi của anh..."

Cảm xúc của Lộc Minh Sâm không hề lay chuyển chút nào, cứ như thể chuyện đó chẳng liên quan gì tới mình.

Bùi Trí Minh không nén được lại tiếp tục lèm bèm: "Nói ra thì, tuy rằng cô Tô Thanh Thanh kia là cô gái nhà quê, nhưng vẫn rất trọng tình trọng nghĩa. Nhà họ Lộc đã nói khả năng anh sẽ bị liệt cả đời rồi, thế mà cô ta vẫn đồng ý lấy anh không chút do dự nào."

"Trước khi anh khiến y tá Mễ đau lòng, cô ấy còn thề non hẹn biển rằng sống là người của anh, c.h.ế.t là ma của anh, dùng cả sinh mệnh để yêu anh. Kết quả vừa nghe nói anh bị liệt là lập tức buông xuôi. Còn Tô Thanh Thanh, gặp cũng chưa gặp anh một lần, vậy mà lại vì muốn bảo vệ chị họ mà tình nguyện hy sinh bản thân mình."

Anh ta chăm chú dò xét nét mặt Lộc Minh Sâm: "Hay là chúng ta điều tra cô ta một chút? Nếu là người không tệ, chọn cô ta cũng không phải là không được?"

"Như vậy vừa kiếm được một khoản sính lễ kha khá từ nhà họ Lộc, vừa hoàn thành nhiệm vụ Chính ủy Vương giao cho, tiện thể làm cho y tá Mễ tức đến nổ đom đóm mắt, lại còn khiến cho cô Tô Cương, Tô Nhuyễn gì đó phải tiếc hùi hụi."

Bùi Trí Minh nói một cách tính toán: "Một mũi tên trúng bốn năm đích, vô cùng có lợi."

Hiển nhiên Lộc Minh Sâm biết cách đối phó với Bùi Trí Minh thế nào, anh trực tiếp rẽ vào một con hẻm nhỏ tấp nập.

Quả nhiên Bùi Trí Minh lập tức chuyển sự chú ý, đôi mắt anh ta sáng rỡ nhìn khắp nơi thấy toàn là học sinh, sinh viên đang ở độ tuổi thanh xuân phơi phới: "Ở gần đại học thật sướng, các nữ đồng chí ở đây ai nấy đều có phong thái rất riêng."

Anh ta nhìn vào một tiệm quần áo đang có rất nhiều nữ sinh xem hàng, trong lòng khấp khởi: "Suýt nữa thì quên, em gái tôi bảo mua quà về cho con bé, mua một bộ quần áo cũng không tệ nhỉ?"

Không biết Lộc Minh Sâm nghĩ tới điều gì, khóe miệng anh khẽ co giật, hiếm khi nghiêm túc đáp lại: "Nên tặng thứ khác thì hơn."

Hình như Bùi Trí Minh cũng nhớ tới chuyện này, lập tức nhăn mặt nói: "Mấy thứ con gái thích đúng là khiến người ta không sao hiểu nổi, kỳ quặc hết sức. Áo sơ mi con bé mua rõ ràng giống cái tôi tặng như đúc, thậm chí cái áo tôi tặng còn có vẻ cá tính hơn, thế mà con bé lại mắng tôi đầu óc lộn xộn, mẹ tôi cũng cười đến mức suýt ngất, cuối cùng tôi và cha tôi đều không hiểu bà ấy đang cười cái gì."

Lúc đi ngang tiệm vàng bạc châu báu, anh ta lại lướt mắt vào bên trong một cái, vẻ mặt tỏ vẻ ghét bỏ, nói: "Thứ đồ chơi này đắt đỏ quá, hình như con nhóc kia có không ít, suốt ngày thử hết vàng đến bạc, từ bạc tới trân châu, không phải vẫn là gương mặt ấy sao, thay đổi tới lui có gì khác nhau đâu?"

Anh ta còn đang lẩm bẩm, bỗng nhiên phát hiện ra người bên cạnh đã dừng bước chân, ánh mắt hiện lên vẻ hứng thú hiếm thấy, dừng lại ở một nơi nào đó. Bùi Trí Minh lập tức tò mò nhìn theo, sau đó kinh ngạc thốt lên: "Đó không phải là nữ đồng chí vừa rồi ở trong hiệu sách sao?"

"Sao cô ấy lại ra bày hàng vỉa hè rồi? Không phải vẫn là học sinh à?"

Người bọn họ nhìn thấy không ai khác chính là Tô Nhuyễn.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 37: Vận đào hoa