Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 36: Khuyên tai

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Đã biết Lý Nhược Lan không có nhà, Tô Nhuyễn lập tức quay về nhà khách, vội vàng sửa soạn hàng hóa để ngày mai bán hàng.

Căn phòng ở nhà khách giá mười tệ một đêm không lớn lắm, chỉ chừng bảy, tám mét vuông, bên trong có một chiếc giường đơn và một cái bàn nhỏ.

Tô Nhuyễn sắp xếp lại số nguyên liệu hôm nay mình mua về, chuẩn bị làm khuyên tai.

Để tiết kiệm chi phí ở mức thấp nhất, và tăng tốc độ làm hàng, Tô Nhuyễn trực tiếp lựa chọn không làm những chiếc khuyên tai cần đến công đoạn cắt và hàn.

Chỉ cần dùng kìm mà móc nối lại là xong. Cô chú trọng vào sự đa dạng về kiểu dáng, bù đắp cho việc không cầu kỳ về chất liệu.

Về khoản này, Tô Nhuyễn vô cùng tự tin. So với những loại trang sức bạc, vàng, trân châu hay đá quý vẫn còn đơn điệu, xa xỉ được bày bán thời đó, những chiếc khuyên tai cô làm quả thực đa dạng hơn nhiều.

Mặc dù chỉ là vài kiểu dáng đơn giản, nhưng cũng đủ mới mẻ và độc đáo trong cái thời đại còn lắm sự bảo thủ này rồi.

Cô dùng những sợi dây đồng mạ vàng hoặc mạ bạc được uốn cong để tạo thành móc câu đơn giản, sau đó xâu các loại hạt nhựa theo nhiều hình thù khác nhau, nào là hình hoa mai, hình vuốt mèo, hình cỏ bốn lá… và nhiều hình thù khác. Cuối cùng chỉ cần gắn chúng vào móc câu là xong.

Những sợi dây xâu vòng cổ, vòng tay mà cô đã tháo rời để lấy hạt cũng không bị lãng phí. Cô khéo léo cắt nhỏ chúng thành từng đoạn, làm thành những tua rua duyên dáng hoặc dùng để trang trí mặt trang sức.

Làm việc cật lực đến tận nửa đêm, rồi tiếp tục sang nửa ngày hôm sau, cuối cùng cô đã làm ra được hơn bốn mươi đôi khuyên tai. Cộng thêm số dây buộc tóc vải cô mang theo, chắc là đủ để bày bán trong một ngày.

Vân Chi

Ba giờ chiều, Tô Nhuyễn thu dọn tất cả khuyên tai, rồi đi tới nhà sách Tân Hoa mua tài liệu ôn tập trước.

Cô nói muốn học lại để thi đại học, không phải chỉ cốt để xin tiền cha Tô Văn Sơn.

Đời trước, vì Đỗ Hiểu Hồng thọc mạch, khích tướng, cô ngây ngô giận hờn mà bỏ lỡ kỳ thi đại học. Tuy rằng cô vẫn luôn tự nhủ bản thân không có gì phải hối hận, học ở trường đời cũng là học, sinh viên đại học ra trường chưa chắc đã giỏi giang bằng cô, nhưng thật ra sâu trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối khôn nguôi.

Mỗi khi nghe bạn bè hoặc nhân viên nhắc tới cuộc sống hồi đại học, về những người bạn khắp mọi miền tổ quốc, về những hoạt động đoàn thể phong phú đa dạng, về kho tri thức từ trước tới nay cô chưa từng tiếp xúc, về những vị giáo sư đức cao vọng trọng trong các lĩnh vực… Cô lại cảm thấy hâm mộ.

Có lẽ đó là đoạn đường tươi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người, mà lẽ ra cô cũng có thể có được. Bây giờ sống lại một lần, cô muốn bù đắp tiếc nuối này.

Khi chọn sách, cô luôn cảm thấy có người đang nhìn mình. Tuy rằng bởi vì diện mạo từ nhỏ tới lớn cô đã quen được người khác nhìn chăm chú, nhưng vì chuyện xảy ra trên xe buýt ngày hôm trước, Tô Nhuyễn không khỏi cảnh giác hơn vài phần. Sau khi mua sách xong thì cô vội vã rời đi.

Sau kệ sách cách đó không xa, một chàng trai trẻ trong bộ quân phục khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Mẹ ơi, nữ đồng chí này đúng là ứng viên sáng giá cho vị trí trinh sát, vậy mà có thể phát hiện ra tôi.”

Lộc Minh Sâm vẫn chống hai cái nạng dưới nách như cũ, đầu ngẩng lên nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh vừa khuất, giọng điệu thờ ơ: “Sao không nói là do cậu huấn luyện chưa đến nơi đến chốn đi? Ngày mai cậu có thể về rồi, tôi sẽ nói với lãnh đạo sắp xếp kế hoạch huấn luyện bổ sung cho các cậu.”

“Lão đại, em vừa mới tới, anh không thể đối xử với em như vậy!” Anh ta quay đầu, nhìn theo hướng Tô Nhuyễn vừa mới rời đi: “Em còn tưởng rằng sẽ có một cuộc gặp gỡ tình cờ lãng mạn nữa.”

“Mấy hôm trước em gái em vừa tính cho em một quẻ, nói rằng mấy ngày tới em sẽ gặp vận đào hoa, lão đại, anh có nhìn thấy nữ đồng chí vừa rồi không, đúng là quá xinh đẹp!”

“ Tôi cảm thấy cô ấy là vận đào hoa của tôi thì đúng hơn.”

Lộc Minh Sâm quét mắt nhìn đối phương từ đầu tới chân, lười nhác nói: “Cậu xác định cậu không phải chính là ‘kiếp đào hoa’ của người ta?”

Bùi Trí Minh:……

Lộc Minh Sâm nhét mấy cuốn sách anh đã chọn xong vào lòng cậu ta: “Đi thôi.”

Bùi Trí Minh tức giận nói: “Lão đại, lần này em tới để giải cứu anh, anh còn đối xử nghiệt ngã với em như vậy, thế nào anh cũng phải hối tiếc.”

Lộc Minh Sâm phớt lờ Bùi Trí Minh, còn anh chàng kia thì liếc xuống chiếc đồng hồ đeo tay của mình: "Đến giờ phải về bệnh viện làm vật lý trị liệu rồi. Chẳng hay hôm nay ông nội và mấy chú nhà anh có mang cái cô Tô Thanh Thanh kia tới quấy rầy anh không nhỉ?"

Nói đoạn, anh ta cười hì hì một tiếng, nhướn mày hỏi: "Lão đại, anh chắc chắn là không cần em ra tay giúp một phen chứ?"

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 36: Khuyên tai