Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 43: Kết hôn đi

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tô Nhuyễn nhìn người đàn ông đang lười nhác ngồi trên chiếc xe lăn, lúc này cô không muốn lãng phí cơ hội được trời cao ban tặng.

Năm đó Chính ủy Vương từng thốt lên: "Nếu thằng nhóc đó còn sống, không biết đã bồi dưỡng được cho chúng ta thêm bao nhiêu chiến sĩ giỏi rồi. Tập thể do cậu ấy dẫn dắt, bây giờ đi tới đâu cũng vượt xa người khác."

Nếu có thêm một cơ hội nữa, cô muốn thử xem, thử xem mình có thể trở thành điểm yếu của Lộc Minh Sâm hay không, xem mình có thể giữ lại được người anh hùng khắc sâu trong tâm khảm bao người, để anh không trở thành niềm tiếc nuối khôn nguôi trong lòng biết bao người hay không.

Hơn nữa, đúng lúc hiện giờ cô cũng đang cần một cuộc hôn nhân như vậy. Một cuộc hôn nhân yên ấm, có thể nương tựa, bảo vệ cô khỏi sóng gió cuộc đời.

Ánh mắt cô dừng trên khuôn mặt Lộc Minh Sâm, lúc này cô cũng đã biết vì sao lại cảm thấy anh quen mặt rồi. Đời trước trong công ty vệ sĩ, khắp nơi đều dán ảnh chụp của anh, cô chẳng biết mình đã nhìn qua bao nhiêu lần.

Có điều trong ảnh chụp, người đàn ông ấy lạnh lùng vô cảm, tuy ánh mắt nhìn thẳng vào ống kính, nhưng lại lộ ra vẻ hờ hững, đúng cái dáng chán chường cuộc đời mà Bùi Trí Minh và Chính ủy Vương hay nhắc đến.

Còn người đàn ông trước mắt, tuy bị băng gạc che khuất quá nửa khuôn mặt, nhưng ánh mắt dữ tợn lại hiện rõ như ban ngày.

Tô Nhuyễn đột nhiên bật cười nói: "Anh trai Bảo Bối."

Hiển nhiên Lộc Minh Sâm không dự đoán được Tô Nhuyễn lại "đảo khách thành chủ", ánh mắt hứng thú dần dần biến thành kinh ngạc.

Tô Nhuyễn khom lưng muốn đối mặt trực diện với anh, kết quả chiếc xe lăn lại lui về phía sau một đoạn.

Tô Nhuyễn:……

Nhìn người đàn ông cao lớn ấy, Tô Nhuyễn không nhịn được rất muốn phá lên cười. Gan có thế mà cũng đòi trêu chọc cô sao?

Hai tay cô tự nhiên đặt lên đầu gối anh, mắt nhìn thẳng: "Anh trai Bảo…"

"Dừng!" Lộc Minh Sâm vội vàng giơ tay lên, lộ ra biểu cảm nhận thua.

Tô Nhuyễn cố ý nói: "Cho nên anh thích em gọi là Bảo Bối à?"

Lộc Minh Sâm:???

"Vậy Bảo Bối, anh …"

Mặt Lộc Minh Sâm vẫn giữ vẻ lạnh tanh: "Miên Hoa."

Tô Nhuyễn lập tức đáp: "Ơi."

Lộc Minh Sâm:……

Cô em gái này đúng là chẳng chút dễ thương.

Bùi Trí Minh ở bên cạnh đã há hốc mồm kinh ngạc, anh ta nhìn về phía Tô Nhuyễn, giơ ngón tay cái lên: "Quá dũng cảm!"

Tô Nhuyễn nhìn dáng vẻ này của bọn họ, cuối cùng không nhịn nổi nữa bật cười thành tiếng.

Đấu với bà thím già này, cho dù có thô lỗ mặt dày đến mấy cũng còn non và xanh lắm!

Lộc Minh Sâm thấy cô nhoẻn miệng cười vui vẻ, khóe môi anh cũng khẽ cong lên. Dẫu nhiều năm cách biệt, đây là lần đầu tái ngộ, nhưng bầu không khí lại tự nhiên đến lạ.

Lộc Minh Sâm thả lỏng người dựa vào lưng ghế xe lăn, đăm chiêu quan sát biểu cảm của cô: “Em không sao chứ?”

Tô Nhuyễn nhìn theo ánh mắt anh ra hiệu về phía Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh, bấy giờ mới hiểu ra anh đang nhắc đến chuyện gì. Cô lập tức lộ vẻ ghét bỏ: “Anh đùa gì vậy? Sao em có thể để mắt đến kẻ như thế được chứ.”

Trong mắt Lộc Minh Sâm ánh lên vẻ vui mừng, chợt nghe Tô Nhuyễn hỏi một câu: “Mà thật ra thì anh, anh có thích Tô Thanh Thanh không?”

Lộc Minh Sâm liếc nhìn cô, ánh mắt cứ như thể cô vừa kể một câu chuyện cười vậy.

Tô Nhuyễn đảo mắt, rồi bất ngờ đưa ra đề nghị: “Vậy thì hay là chúng ta kết hôn đi.”

Lộc Minh Sâm cứ ngỡ mình nghe nhầm.

Nhưng tiếng thở hắt kinh ngạc của Bùi Trí Minh bên cạnh lại mách cho anh biết, vừa rồi cô gái này quả thật đã thản nhiên thốt ra một chuyện động trời bằng giọng điệu nhẹ như không.

Anh phì cười: “Đừng đùa nữa, em không phải vẫn còn đang đi học đó sao?”

“Việc đi học thì có liên quan gì đến chuyện kết hôn chứ? Em đã đủ tuổi rồi.” Tô Nhuyễn nói tiếp: “Hơn nữa, không phải là anh cầu hôn em trước sao?”

Lộc Minh Sâm đành bất đắc dĩ giải thích: “Đấy là do ông cụ trong nhà tự mình chủ trương cả thôi.”

Anh chỉ vào chiếc xe lăn mình đang ngồi, rồi nói tiếp: “Giờ anh ra nông nỗi này rồi, sao có thể làm khổ con gái nhà người ta được chứ?”

“Không sao đâu, em không sợ bị làm khổ.” Tô Nhuyễn kiên định nói.

Lộc Minh Sâm á khẩu một lát, rồi khẽ cười: “Vậy có phải anh nên cảm ơn em vì đã không chê anh hay không?”

“À, cái đó thì không cần đâu, em thật lòng không hề chê anh chút nào.”

Bùi Trí Minh gãi gãi đầu, cứ thấy câu nói này có gì đó sai sai.

Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ hồi lâu. Đời trước, mẹ cô từng dạy rằng, làm nũng đúng lúc sẽ khiến người ta mềm lòng. Nhớ lại dáng vẻ nũng nịu của Ngôn Thiếu Thời, cô khẽ thêm vào một câu: “Được không ạ…?”

Vẻ mặt Lộc Minh Sâm chợt cứng đờ. Còn Bùi Trí Minh thì giật nảy mình, kêu lên: “Cô em à, tôi lạy cô đấy, làm ơn nói chuyện bình thường đi mà.”

Chậc, chiêu làm nũng này lại thất bại rồi.

Tô Nhuyễn đứng thẳng dậy, khoanh hai tay trước ngực, bắt đầu dùng giọng điệu thẳng thắn mà đưa ra lời đề nghị hợp tác với đối phương.

Đời trước, dù là qua lời Tô Thanh Thanh hay Bùi Trí Minh, cô đều có thể nhìn ra rằng việc Lộc Minh Sâm không kết hôn chính là cách anh tự cắt đứt mọi ràng buộc của bản thân với thế gian này.

Thế nên, Tô Nhuyễn không định dùng tình yêu để lay động anh; vả lại, thứ tình cảm đó cô cũng chẳng còn. Khát vọng về tình yêu trong cô đã bị Hoắc Hướng Dương nghiền nát từ lâu rồi, dẫu có cố gắng cũng không sao tìm lại được nữa.

Vậy nên, Tô Nhuyễn chỉ đành chọn một con đường khác: Tình hữu nghị, trách nhiệm, tình thân, không phải tất cả đều là những ràng buộc đó sao?

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 43: Kết hôn đi