“Nếu anh không chịu cưới em, em sẽ bị cha mình bán đi mất thôi!”
Thấy Lộc Minh Sâm ánh lên vẻ hoài nghi, Tô Nhuyễn nói tiếp: “Anh có biết chuyện ông nội anh ép em phải gả chồng trong vòng hai tháng không?”
Cô nhìn về phía Hoắc Hướng Dương: “Kẻ kia chính là đối tượng mà nhà họ Lộc các anh ép em phải tìm đấy.”
Lộc Minh Sâm còn chưa kịp mở lời, Bùi Trí Minh đã vội vàng kêu lên: “Ông Lộc ép cô phải kết hôn ư? Vì lẽ gì chứ?”
Tô Nhuyễn lập tức kể lại chi tiết chuyện nhà họ Lộc đã cầu hôn cô thế nào, Tô Thanh Thanh chen chân vào ra sao, sau đó ông cụ Lộc không phân biệt phải trái trắng đen mà một mực cho rằng cô đang làm mất mặt nhà họ Lộc. Rồi cha cô vì không muốn đắc tội nhà họ Lộc mà liên tục ép cô phải đi tìm đối tượng, cuối cùng lại là Tô Thanh Thanh để mắt tới Hoắc Hướng Dương, mới dẫn đến chuyện ngày hôm nay.
“Dù có phải là ý của riêng anh hay không, thì nhà họ Lộc các anh cũng đã khiến cha em nảy sinh ý định đó rồi.”
“Cho dù em không gả vào nhà họ Lộc, rồi cũng sẽ bị gả cho nhà họ Mã, nhà họ Ngưu… Miễn là có thể giúp cha thăng quan tiến chức, kiếm chác, ông ta sẽ chẳng màng đến người em gả có phải là người tốt hay không.”
“Sổ hộ khẩu của em vẫn còn nằm trong tay cha, muốn chạy cũng không thoát được.”
Bùi Trí Minh thở dài: “Vậy thì khổ sở làm sao …”
Lộc Minh Sâm gõ gõ ngón tay: “Anh có thể kéo dài thời gian giúp em, để em từ từ tìm người hợp ý.”
“ Nhưng mà em không muốn gả chồng.”
Tô Nhuyễn nghiêm túc nhìn về phía Lộc Minh Sâm: “Chẳng phải trùng hợp là anh cũng không muốn kết hôn hay sao?”
Lộc Minh Sâm không nói gì, Tô Nhuyễn nghiêm túc chỉ ra những lợi ích khi hai người họ kết hôn:
“Thật ra, việc chúng ta kết hôn là đôi bên cùng có lợi. Em có thể được bảo vệ bởi hôn nhân quân nhân, có thể thoát khỏi nhà họ Tô mà yên tâm sinh sống, còn anh cũng có thể tránh khỏi sự quấy rầy của gia đình họ Lộc.”
“Không phải ông bà nội anh cũng đang ép anh phải cưới vợ, nếu không sẽ không buông tha anh hay sao?”
Thực ra, không chỉ ông bà nội Lộc Minh Sâm, đời trước Bùi Trí Minh từng nói, sở dĩ Lộc Minh Sâm chạy ra khỏi bệnh viện quân khu tới nơi đây trong khoảng thời gian này, chính vì chính ủy Vương ra sức mai mối cho anh, anh không chịu nổi nên mới tìm cớ đi trốn tránh.
Có thể là lần này anh bị thương, chính ủy Vương đã nhận ra điều gì đó, muốn tạo cho Lộc Minh Sâm chút ràng buộc với cuộc đời này.
Nhưng nhìn thái độ ghét bỏ của Lộc Minh Sâm, e rằng nhà họ Lộc có ý đồ không mấy tốt lành.
“Quân nhân như các anh đều rất bận, em cũng phải đi học, cho nên cơ hội để hai ta gặp mặt chẳng mấy. Như vậy, ngoài một tờ đăng ký kết hôn ra, anh và em đều cũng như chưa vợ chưa chồng, không làm phiền nhau.”
“Nếu tương lai anh thích người nào đó, em sẽ chịu trách nhiệm giải thích rõ ràng với đối phương, sau đó sẽ ly hôn ngay lập tức, bảo đảm không lằng nhằng níu kéo anh.”
“Nếu anh vẫn không yên tâm, chúng ta có thể ký một bản thỏa thuận, viết hết những điều kiện này lên trên, đến lúc đó cũng có cái để giải thích.”
Trời ạ, không ngờ sau khi sống lại, cô còn có thể bắt kịp trào lưu làm cái hợp đồng hôn nhân… Thật là thú vị!!!
Thấy Lộc Minh Sâm lặng lẽ cúi mắt không nói gì, Tô Nhuyễn cũng biết chuyện này khó mà thành ngay được, đành chuyển đề tài hỏi xin số phòng bệnh và cách thức liên lạc của anh: “Mai em lại tới thăm anh nhé, đến lúc đó chúng ta nói chuyện tiếp.”
Lộc Minh Sâm không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nói: “Chuyện gia đình họ Lộc gây khó dễ cho em, anh sẽ để họ phải đến xin lỗi.”
Anh nhìn cô, ánh mắt khích lệ: “Em có thể nghĩ trước xem muốn nhà họ Lộc bồi thường ra sao.”
Tô Nhuyễn cười: “Bồi thường lễ vật dạm hỏi sao?”
Lộc Minh Sâm liếc nhìn cô một cái: “Ý anh là em không cần khách sáo, không phải bảo em giở thói sư tử ngoạm, yêu cầu phải chừng mực thôi.”
Tô Nhuyễn nói: “ Nhưng mà em cảm thấy để bọn họ cầu xin em gả cho anh là hả hê nhất.”
“Anh ngẫm lại xem, vì cầu xin em đồng ý gả cho anh, ông nội anh không chỉ phải xin lỗi, còn phải nuốt cục tức mà chiều lòng tất cả yêu cầu của em…”
Lộc Minh Sâm bị cô chọc cười: “Em cũng thù dai gớm nhỉ?”
Tô Nhuyễn nghiêm túc nói: “Thế này không gọi là thù dai, mà là luật nhân quả tuần hoàn, con người đều phải gánh chịu hậu quả cho những gì mình đã gây ra, anh nói xem có phải không?”
“Phải rồi …”
Tô Nhuyễn chỉ về phía Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương, nhắc nhở: “Đừng thấy cô ta đang giả bộ làm ra vẻ ở chỗ Hoắc Hướng Dương mà lầm tưởng, cô ta tới để hủy hôn với anh đó!”
“Nếu anh từ chối, cô ta không chỉ thuận lẽ thường mà hủy hôn, còn có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh, thậm chí nhân cơ hội này mà đòi nhà họ Lộc phải bồi thường một khoản kha khá.”
Bùi Trí Minh trố mắt ngạc nhiên: “Thật sự cô ta lại trơ trẽn đến mức đó sao?”
“ Đúng vậy!”
Tô Nhuyễn gật gù, đoạn nói với Bùi Trí Minh: “Anh cố mà ghi lòng tạc dạ cuộc từ hôn hôm nay nhé, rồi sau đó kể lại tường tận cho tôi nghe một lượt, để tôi được hả hê đôi chút.”
Cô ấy mà bảo không thù dai ư.
Bùi Trí Minh dõi theo bóng lưng cô, vẻ mặt vẫn còn kinh ngạc: “Lão đại, cô ấy kiên quyết muốn gả cho anh như vậy, không phải là để trả thù nhà họ Lộc và cả Tô Thanh Thanh đấy chứ?”
“Không phải đâu. Nếu thực sự muốn trả thù, thì đáng lẽ phải chọn gả cho Hoắc Hướng Dương mới là đúng đắn.”
Lộc Minh Sâm lười biếng chẳng buồn đáp lời.
Nào ngờ Bùi Trí Minh lại chợt nghĩ ra điều gì đó, cẩn thận nói thêm một câu: “Cái đó… Lão đại, chuyện hôm nay em nghe được, coi như em sẽ quên sạch sẽ. Cái gọi là hợp đồng hôn nhân gì đó, em tuyệt nhiên chưa từng nghe thấy. Anh đừng g.i.ế.c em diệt khẩu nhé.”
Mí mắt Lộc Minh Sâm khẽ rủ xuống, anh cười nhạt một tiếng: “Yên tâm đi, cậu sẽ không có cơ hội đó đâu.”
Ấy chỉ là một ý nghĩ chợt lóe lên trong lúc cô gái kia gặp nguy nan mà thôi. Đợi khi nguy cơ được giải trừ, cô ấy sẽ chẳng còn mảy may nghĩ tới điều đó nữa.
Ánh mắt Lộc Minh Sâm khẽ lướt qua Tô Thanh Thanh, ẩn chứa một vẻ lạnh lùng khó tả…