Vốn dĩ Tô Nhuyễn đang tiếc ngẩn tiếc ngơ vì không thể tận mắt chứng kiến cảnh Tô Thanh Thanh khốn đốn khi bị từ hôn, nào ngờ người tính không bằng trời tính, chưa đầy một giờ sau cô đã trực tiếp có mặt ngay tại hiện trường.
Tô Nhuyễn vẫn luôn canh cánh trong lòng về Lý Nhược Lan, bởi vậy sau khi từ biệt Lộc Minh Sâm, cô vội vã đến quầy lễ tân mượn giấy bút viết một lá thư để lại cho Lý Nhược Lan. Sau đó, cô còn lén lút đi ngang qua phòng bệnh liếc nhìn bà ấy một cái, thấy tinh thần bà ấy có vẻ tốt, và mọi người cũng quây quần đông đủ bên giường, cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, định quay về khách sạn.
Thế nhưng, khi sắp ra khỏi khu nhà khám bệnh, cô lại tình cờ chạm mặt mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ vừa từ phòng khám bước ra.
Vốn dĩ cô chỉ định chào hỏi một câu rồi đi luôn, nào ngờ mẹ Hoắc lại cứ như được tiếp thêm sinh lực, cứ thế kéo c.h.ặ.t t.a.y cô hàn huyên không ngớt, thái độ nhiệt tình đến mức khiến người ta không sao chịu nổi.
Ngay khi cô không còn chút kiên nhẫn nào, chuẩn bị nói thẳng rằng mình còn có việc phải làm và định xin phép cáo từ, thì Liêu Hồng Mai dắt tay Tô Thanh Thanh từ ngoài cửa bước vào, phía sau là Hoắc Hướng Dương với vẻ mặt đầy xấu hổ đi theo.
Nhìn dáng vẻ ấy, hệt như một đôi đang hẹn hò mà bị bắt quả tang ngay tại trận.
Tô Nhuyễn để ý thấy sắc mặt mẹ Hoắc rõ ràng đã chùng xuống, nhưng rất nhanh sau đó, bà ta lại tươi cười trở lại: “Hướng Dương, mau qua đây con! Không ngờ Nhuyễn Nhuyễn cũng có mặt ở đây, hai đứa thật đúng là có duyên phận, đến bệnh viện cũng có thể gặp nhau được.”
Hoắc Hướng Dương vô thức khẽ liếc nhìn Tô Thanh Thanh một cái, rồi khi ánh mắt anh chạm vào Tô Nhuyễn, nó lại thoáng lộ vẻ chột dạ.
Cuối cùng Tô Nhuyễn cũng đã hiểu rõ nguyên nhân mẹ Hoắc lại nhiệt tình đến thế rồi. Chắc hẳn bà ta đã biết chuyện qua lại giữa Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh.
Người mẹ nào cũng sẽ không vui khi thấy con trai mình bị quyến rũ, huống chi là một người có ý muốn kiểm soát mạnh mẽ như mẹ Hoắc.
Tô Nhuyễn trong lòng dâng lên chút buồn nôn.
Còn Tô Thanh Thanh thì vì lời của mẹ Hoắc mà căng thẳng hẳn lên. Cô ta cuống quýt nói với Tô Nhuyễn: “Chị ơi, cuối cùng chị cũng tới rồi! Hôm qua bà nội đã gọi điện thoại cho em, bọn em vẫn chờ chị mãi đó thôi. Sao chị tới đây rồi lại không nói với bọn em một tiếng, lại một mình lén lút chạy đến tận nơi này?”
Ý cô ta là muốn phản bác hai chữ “duyên phận” mà mẹ Hoắc vừa thốt ra, đồng thời ngụ ý rằng Tô Nhuyễn muốn thông đồng trước với Lộc Minh Sâm.
Nhớ tới lời uy h.i.ế.p trước đó Tô Nhuyễn đã nói với mình, Liêu Hồng Mai cho rằng cô vụng trộm chạy tới mách lẻo với nhà họ Lộc, bà ta lập tức nói: “Đứa nhỏ này sao không biết chút lễ nghĩa nào thế? Đến thăm người bệnh cũng chẳng biết đường mua chút hoa quả gì.”
“Cháu mau ra ngoài cửa mua chút gì đó đi, dì với Thanh Thanh lên trên trước.”
Trong lòng bà ta có chút sốt ruột, tới đây nhiều ngày như vậy rồi, thế mà vẫn chưa gặp được Lộc Minh Sâm lần nào, lúc thì anh đang làm vật lý trị liệu, lúc thì anh không có trong bệnh viện. Hôm nay vất vả lắm mới chặn được người, đương nhiên bà ta muốn nhanh chóng xong việc rồi, dù thế nào hôm nay cũng phải có được kết quả.
Mẹ Hoắc nghe vậy thì cười tủm tỉm nói: “A, hai người tới đây để thăm nhà thông gia à? Đối tượng của Thanh Thanh cũng nằm trong bệnh viện này?”
“Vậy hai người mau đi đi, để tôi bảo Hướng Dương đi mua đồ với Nhuyễn Nhuyễn.” Bà ta nhìn Tô Nhuyễn từ ái nói: “Mấy ngày nay Hướng Dương vẫn luôn nhắc tới cháu, đáng tiếc cái xương già của dì không tốt lắm, nó phải đưa dì tới khám bệnh, không kiếm ra được chút thời gian nào tới thăm cháu.”
Hoắc Hướng Dương nhìn Tô Thanh Thanh, cuối cùng vẫn dịu dàng nói với Tô Nhuyễn: “Để anh đi cùng em.”
Lúc này Tô Thanh Thanh đang tràn ngập cảm giác nguy cơ, sao cô ta có thể để người đàn ông ban nãy còn ôm mình đi cùng với Tô Nhuyễn? Lỡ như hai người xảy ra chuyện gì mờ ám, chẳng phải uổng phí hết công sức của cô ta sao?
Cô ta lập tức giả vờ vô cùng đáng thương, nhìn Tô Nhuyễn nói: “Chị, Lộc Minh Sâm vô cùng chán ghét em, hay là chị đi theo em cùng nhau tới thăm anh ấy đi, dù sao chị với anh ấy cũng là thanh mai trúc mã, hơn nữa ban đầu người nhà họ Lộc cầu hôn cũng là chị.” Lời Tô Thanh Thanh chứa đầy thâm ý.
Cô ta vừa tỏ ra yếu ớt đáng thương, quả nhiên Hoắc Hướng Dương lập tức đau lòng, ánh mắt nhìn Tô Nhuyễn thay đổi phức tạp.
Còn mẹ Hoắc nghe xong lại có chút không vui, mở miệng nói đúng trọng tâm: “Nếu là cầu hôn Tô Nhuyễn, vì sao cuối cùng người đính hôn lại là Tô Thanh Thanh?”
Trong lòng Tô Nhuyễn thầm tán đồng với mẹ Hoắc, nhanh chóng tiếp lời: “Bởi vì Thanh Thanh nói em ấy thích quân nhân.”
Sau đó dùng biểu cảm chân thành như đang khuyên răn Tô Thanh Thanh, nói: “Nếu em đã không tiếc xé rách da mặt mà cướp đoạt hôn sự này từ chỗ chị, vậy thì phải dựa vào chính em rồi …”
Chưa nói tới hiện giờ còn chưa xác định, cho dù đã xác định sẽ kết hôn với Lộc Minh Sâm, cô cũng phải gả một cách quang minh chính đại, gả một cách vẻ vang, chứ không phải cam chịu như một quả hồng mềm bị người ta đổ vỏ thay.
Tóm lại là bàn tính của nhà họ Tô và nhà họ Lộc, đừng mong có thể thành công.